Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 658: Các người năng lực của Thanh Cảng (1)

Mặc dù ngay từ đầu mình đã có chủ ý, chuẩn bị giúp đỡ xử lý chuyện này, nhưng cũng là sau khi họp thảo luận với người nhà xong, Lục Tân mới yên tâm.

Trong lòng của anh, hiện tại có hai chuyện là cần làm, một chuyện có liên quan đến cô nhi viện, hoặc phải nói là chuyện của lão viện trưởng, nếu có bất kì manh mối gì, bản thân anh cũng sẽ lập tức lần theo, tuyệt đối sẽ không cho phép có bất kì ai ngăn cả mình.

Chuyện còn lại chính là về công việc của mình.

Dù sao cũng vẫn cần tiền lương đấy mà, hơn nữa mình cũng rất thích công việc này.

Vào lúc ban đêm, Lục Tân ngủ trên chiếc giường nhỏ quen thuộc của mình, coi như là nghỉ ngơi cho đoạn đường này, sáng ngày thứ hai, anh vẫn rời giường đúng bảy giờ, anh vừa rửa mặt vừa lo lắng xem hôm nay mình phải xử lý chuyện gì trước.

Hẳn là phải đến cô nhi viện một chuyến.

Mặc dù, lúc trước khi mình rời khỏi Thanh Cảng, dường như tâm trạng của cô giáo Tiểu Lộc không được tốt lắm, nhưng khoảng thời gian này hẳn là đã trôi qua rất lâu rồi nhỉ?

Ngoài ra, bên công ty thương mại kia, mình vẫn ở trạng thái giữ chức không lương, có phải mình cũng nên đi xin nghỉ không?

Bằng không, mình sẽ gọi điện thoại với Hàn Băng, hỏi một chút về chuyện phòng ốc?

Hơn nữa, lần này mình trở về, sao Hàn Băng lại không lập tức gọi điện thoại cho mình giống như trước đây?

Đang lúc Lục Tân đang lo xem phải làm như thế nào, đúng tám giờ điện thoại đã vang lên.

Sau khi kết nối, đó là giọng nói của Trần Tinh: "Đã dậy chưa đấy?"

Lục Tân vội vàng lau sạch miệng, đáp: "Dậy rồi, bình thường bảy giờ tôi đã rời giường rồi."

"Được đấy, thói quen làm việc và nghỉ ngơi không tệ."

Trần Tinh bảo: "Đơn binh này, e rằng lần này lại phải làm phiền đến thời gian nghỉ ngơi của anh rồi..."

"Tổng bộ cần anh ngay lập tức chạy đến chủ thành, tham gia một cuộc họp khẩn cấp, là chuyện có liên quan đến thị trấn Vui Vẻ."

"Nhanh như vậy à?"

Lục Tân có hơi bất ngờ.

Trên đường đi, anh còn tán gẫu thêm vài câu với Trần Tinh, biết rằng theo viện nghiên cứu, vẫn còn một số việc thanh lý cấp độ S ở xung quanh các thành phố tường cao lớn, còn có mấy công việc lớn cần làm, đầu tiên là phải chia sẻ tài liệu về vực sâu với các thành phố tường cao lớn, sau đó chính là ước định các xử lý đối với các tường cao lớn, thứ ba là việc vận chuyển một lô vũ khí bí ẩn, ít nhất phải cần một tháng để xử lý tổng thể các khâu.

Nói cách khác, trong kế hoạch của viện nghiên cứu, nhiệm vụ thanh lý này, không thể nào bắt đầu trong vòng một tháng được.

"Đúng vậy."

Trần Tinh nói vào điện thoại: "Mặc dù công việc chân chính sẽ bắt đầu khoảng gần một tháng nữa, nhưng chúng ta lại không thể nào đợi đến lúc đấy mới chuẩn bị được, sự đáng sợ của khu vực cấm cấp S không cần tôi phải nhiều lời nữa, bây giờ, phải bắt đầu sớm dự trù kế hoạch thôi."

"... Dù vậy, bắt đầu từ bây giờ cũng quá gấp rồi."

Lục Tân ngơ ngác một chút, liền đồng ý: "Vậy lát nữa tôi đi mua vé xe ngay."

"Mua vé?"

Dường như Trần Tinh hơi ngơ ngác một chút, bảo: "Không cần anh phải mua vé đâu, bây giờ cứ đến sở cảnh vệ đi, sẽ có máy bay trực thăng đón anh sang đây."

"Hả?"

Lục Tân ngơ ngác một chút, dường như đãi ngộ của mình lại tăng lên rồi.

Làm một nhân viên công chức nhỏ nhoi trước đây mà nói, anh không dám nghĩ đến việc được đến chủ thành, bây giờ, không những nói là có thể đi ngay, thậm chí lại còn có máy bay trực thăng của chủ thành đến đón mình nữa, giữa thay đổi đó khiến cho Lục Tân cũng thực sự có một chút cảm khái, và một chút xíu hưng phấn.

Anh lập tức ra ngoài, ngồi xe lửa đi đến sở cảnh vệ.

Lúc chạy đến sở cảnh vệ vừa mới tám giờ ba mươi phút, vừa vặn các nhân viên cảnh sát cũng mới đến cương vị của mình.

Cô nữ cảnh sát trông thấy Lục Tân đến, lập tức bày ra biểu cảm vui mừng, sau đó vui sướng bước lên chào hỏi: "Ăn gì không?"

Lục Tân cũng cười đáp lại: "Có những món gì thế?"

Nữ cảnh sát bắt đầu đếm số trên đầu ngón tay: "xung quanh có bán đậu hủ não, sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao hấp, trứng luộc nước trà..."

Lục Tân hiền hoà đáp: "Gì cũng được cả."

Anh đi lên lầu bốn rồi chờ trong phòng họp, mười phút sau, nữ cảnh sát liền đưa bữa sáng đến.

Đậu hủ não cộng với bánh bao hấp, trứng luộc nước trà, còn có thêm ít dưa muối và tỏi đóng gói nữa.

Cân nhắc lát nữa còn phải đi họp, đương nhiên Lục Tân không hề ăn tỏi, chỉ là ăn sạch đậu hủ não và một ít dưa muối.

Sau khoảng chừng hai mươi phút, đúng chín giờ, trên bầu trời của sở cảnh vệ truyền đến tiếng ù ù chuyển động của cánh quạt máy bay trực thăng.

Lục Tân bỏ rác vào thùng, sau đó liền đeo túi đi đến tầng cao nhất.

"Anh là đơn binh à?"

Sau khi người lái máy bay xác nhận thân phận của Lục Tân xong, sau đó trực tiếp mời Lục Tân lên rồi thắt dây an toàn vào.

Vù vù vù.

Máy bay trực thăng khoan khoái rời đi, dần dần bay lên trên không trung.

"Bây giờ vài người trong tổ hành động đặc biệt này càng ngày càng có đãi ngộ tốt rồi...."

Người trong sở cảnh vệ nghe thấy tiếng máy bay trực thăng đã đi xa, cũng không ít người nhỏ giọng cảm khái.

Nữ cảnh sát kia bảo: "Nên mà, không hề phát hiện ra càng ngày anh ấy càng bận hay sao... Đến cả tần suất ăn cơm cũng cao hơn hẳn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận