Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 94: Hạt nhân then chốt

Lục Tân cũng có thể phát giác được biến hoá trong phòng khách.

Đối với người bình thường mà nói, đây đúng là một loại biến hoá cực kỳ cổ quái, mỗi một món đồ ở xung quanh đều đang trở nên có lực sinh mệnh cực cao, giống như là được sống lại. Có lẽ, đại não vào lúc này vẫn còn đang truyền đạt một mệnh lệnh khuyên bảo bản thân rằng "tất cả xung quanh đều không chân thực, không thể tin tưởng được", thế nhưng các loại hooc - môn kích thích trong cơ thể, cũng đã mất kiểm soát mà bắt đầu bài tiết.

Hơn nữa, lúc phần ngấm của loại hóc môn kích thích này đạt đến cực điểm, trái lại dễ dàng khống chế đầu óc của mình

Đại khái chính là loại cảm giác điên mất này nhỉ...

Lòng Lục Tân mù mịt

Những cái xúc tu đầu người đang dung nhập vào đồ dùng xung quanh nhà kia, lúc này đều đang liều mạng ngọ nguậy, thậm chí có một vài cái còn phát ra một tiếng cười khẽ khiến cho người ta đỏ mặt nóng tai, xung quanh ông Hứa chỉ ảnh hưởng, còn Lục Tân lại ở ngay trung tâm.

Đối với anh mà nói, dường như tất cả mọi thứ trong phòng khách đều đang cười với anh.

Và Lục Tân lại suy nghĩ rồi chậm rãi vươn bàn tay.

Mặc dù những xúc tu đầu người này khiến cho toàn bộ phòng khách đều trở nên vô cùng quỷ dị, nhưng sao mình lại có thể động tâm với bọn chúng?

Phải là bao nhiêu không bình thường thì mới có thể bị nó ảnh hưởng?

"Bây giờ có thể xác định là bị ô nhiễm..."

Lúc trong lòng nghĩ như vậy, anh chỉ chậm rãi đưa bàn tay của mình ra ngoài.

Nếu đã phát hiện sự tồn tại của quái vật tinh thần, vậy thì rất đơn giản, trực tiếp xử lý bọn chúng là được rồi.

"Không cần..."

Nhưng lần này, em gái không có đến dắt tay của anh giống như trước đó nữa.

Ngược lại, cô hưng phấn cười một tiếng, sau đó bản thân cô nhanh chóng nhào về phía trước.

Cô giống như một con nhện, hoặc là nói như là một con tiểu quỷ mặc một cái áo dài dơ bẩn leo lên trên, trong nháy mắt đã vọt đến bên cạnh bàn trà, hai cánh tay dùng sức chộp về phía dưới, bàn trà chưa từng xuất hiện một chút biến hoá, nhưng trong tay cô lại nhiều thêm một cái xúc tu đầu người được kéo ra từ bên trong bàn trà, cô hưng phấn xé nó ra làm hai nửa, sau đó lại bắt lấy hai nửa này xé thêm thành mấy đoạn...

Tiếp sau đó nữa, cô cũng nhảy về phía cây cột, hai tay hai chân ôm lấy cạp một cái về phía dưới.

Lục Tân có chút không biết làm sao, lần này tự bản thân em gái chơi vui vẻ, cũng chẳng cần mình giúp đỡ.

Thế là anh cũng chỉ có thể lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn em gái leo lên leo xuống, không ngừng xé rách các loại xúc tu dáng vẻ cổ quái, bởi vì chơi rất vui, thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng cười "khanh khách" của cô nữa, vừa cười, một bên giống như là đào hố, kéo những cái xúc tu kia từ khắp nơi ra để xé nát, trong thời gian ngắn ngủi mấy chục giây đã xé nát vụn mười mấy xúc tu.

Khi Lục Tân nhìn, bên cạnh ông Hứa đã có hỗn loạn cực lớn.

Ông ta nhìn tất cả xung quanh, rõ ràng không có bất kỳ biến hóa nào.

Nhưng ở trong mắt của ông ta thì lúc nào cũng phát sinh biến hoá vô cùng vô tận.

Cái bồn hoa này một lúc trở nên có lực hấp dẫn vô cùng, một lúc lại trở nên bình thường chẳng có gì lạ...

Một số thời khắc, cột trụ hành lang ở bên cạnh bỗng nhiên giống như một người, lại bỗng nhiên giống như là một cây trụ, chỉ chốc lát lại biến thành người.

Điều này khiến cho ông ta sinh ra một loại ảo giác nhận thức cực kì hỗn loạn.

"Em gái không được làm như vậy..."

Mà sau khi Lục Tân nhìn một lúc thì cũng khẽ lắc đầu.

So sánh với những xúc tu này, đương nhiên là em gái vô cùng lợi hại, thế nhưng những xúc tu này quá nhiều, cũng quá giảo hoạt.

Bọn chúng có cái bị xé nát, cũng có vài cái trốn đi.

Thậm chí bọn chúng còn biết trốn đi lúc em gái nhào đến, chỉ chốc lát sau đó lại nhô đầu ra.

Một số thời khắc, em gái còn ngồi xổm ở góc tường này cố gắng đào, xúc tu kia cũng đã nhô lên theo vách tường.

Thoạt nhìn, thậm chí dường như em gái đang bị chúng trêu đùa.

Mình thân là anh trai, sao có thể để em gái bị thua lỗ?

Thế là Lục Tân cũng nhíu mày, quan sát tỉ mỉ.

Từ đầu đến giờ, em gái đã xé nát không ít xúc tu, nhưng dường như số lượng toàn thể cũng không hề giảm bớt.

Những xúc tu này rất sống động, dáng vẻ khác nhau, nhưng biểu cảm lại hệt nhau.

Đã trải qua một quãng thời gian được huấn luyện chuyên nghiệp, Lục Tân liền dễ dàng phát hiện được vấn đề bên trong: "Nguồn ô nhiễm phát ra lực tinh thần, thông qua biểu hiện khác nhau, có thể sinh ra đủ loại biến hóa, nhưng tổng lượng cấp tinh thần lại không thay đổi!"

"Trên lý thuyết mà nói, lực tinh thần lực sẽ không bị giết chết, cũng sẽ không bởi vì không nhằm vào mánh khoé mà giảm bớt."

"Mỗi một nguồn ô nhiễm đều có chuỗi logic của nó và hạt nhân then chốt của mình...."

"Cho nên..."

Lục Tân đưa mắt nhìn về phía cô gái không nhúc nhích nằm trên mặt đất kia.

Vấn đề vẫn là ở trên người cô ta.

Lúc nghĩ như vậy, Lục Tân đã lấy súng trong túi rồi đi về phía cô gái.

Động tác của anh ngay tức khắc gây ra biến hóa rất lớn, những cái xúc tu đầu người đủ loại ở xung quanh trên tường, trong vật phẩm kia dường như cũng chú ý tới động tác của anh, bỗng nhiên trở nên vô cùng căng thẳng, đồng thời phát ra tiếng kêu "hí...", lao về phía anh.

"Vèo."

Em gái xông đến bên cạnh Lục Tân, ngồi xổm ở trên vai của anh, xé nát toàn bộ xúc tu gần bên cạnh.

Sau đó cô có chút hiếu kỳ cúi đầu nhìn một chút.

Lục Tân cũng khẽ ngẩng đầu, bày ra một vẻ mặt chẳng biết làm sao với em gái.

Đây là một biểu cảm ghét bỏ em gái quá đần.

Em gái lập tức dẩu cái miệng nhỏ nhắn, cũng giống như có chút sức sống nhanh chóng nhảy ra ngoài.

Cô trực tiếp nhảy về phía cô gái nằm nằm rạp trên mặt đất kia.

Mà khi cô nhảy về phía cô gái ấy, đột nhiên xúc tu ở xung quanh cũng đồng thời phóng về phía cô gái.

Một lần nữa, bọn chúng giống như biến thành một vùng "tảo biển" sinh trưởng trên lưng cô gái!

Em gái lao đến, vèo một cái bắt lấy tận mấy cái xúc tu, dùng sức xé chúng nó xuống.

Những cái xúc tu trông cổ quái vặn vẹo này, lập tức bị cô kéo xuống một nửa, những xúc tu khác thì giống như chịu tổn thương rất lớn, điên cuồng cùng sinh ra run rẩy, bọn chúng liều mạng quấn lấy nhau, giống như bện lại thành dây thừng, xúc tu không tiếp điểm xoắn thành một cây xúc tu, mà trên đỉnh xúc tu này tương tự cũng sinh ra một cái đầu, biểu cảm phong phú hơn rất nhiều.

Mà cái đầu này lại chợt vỡ ra từ trung gian, biến thành giác hút có hàm răng bén nhọn.

Nó mang theo loại kinh khủng và hung tàn dị dạng, hướng về em gái mà cắn xé.

Đón một màn kinh khủng này, trong mắt em gái bỗng nhiên lộ ra một vẻ hưng phấn.

Sau đó cô cũng chợt há to miệng, con mắt đen nhánh lại sáng tỏ, miệng giống như có thể trương vô cùng lớn, bên trong mọc răng sắc bén như đao, dường như cả khuôn mặt đều biến dạng một cách khoa trương. Giống như là biến thành một quái vật nhỏ vặn vẹo đáng yêu.

"A ô" một cái, trái lại cô cắn con rắn này xuống một đoạn.

Cây xúc tu kia dường như đã cảm nhận được sợ hãi, bỗng nhiên nhanh chóng rụt trở về trong thân thể cô gái.

Nhưng hai mắt em gái toả sáng cứ đuổi sát đến, một phát bắt được ngay.

Chỉ có điều, lần này cô không phải xé đứt nó, mà hai cái tay nhỏ không ngừng thay nhau nhanh chóng tách rời nó ra, hiển nhiên cái xúc tu này bị cô kéo ra từng đoạn từng đoạn, nhưng lưu tại trong tay cô mãi chỉ có ngắn khoảng nửa thước, mãi đến cuối cùng lúc, rốt cuộc cô cũng kéo một đoạn phần đuôi xúc tu, lại cũng kéo ra được một cái đầu lâu khác, mà vẫn chỉ lưu lại trong tay nửa mét.

Hai cánh tay của em gái nắm lấy thân thể của nó, con mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm nó.

Đây là một vật thoạt nhìn giống như là con rắn hung hãn linh hoạt, mà thứ không giống với rắn nằm ở chỗ trên dưới hai đầu con rắn này đều mọc đầy răng nhọn, cái miệng im ắng thét lên, thân thể bóp méo phát ra tiếng kêu thống khổ...

Dường như nó muốn giãy giụa, thậm chí là cắn trả em gái.

Nhưng trong ánh mắt đầy vẻ muốn ngăn cản của Lục Tân, em gái đã dùng răng sắc nhọn rắc một tiếng cắn lấy thân rắn.

Con rắn kia lập tức kêu càng thảm hơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận