Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 519: Thuyết phục thân thiện (2)

Lục Tân cảm nhận con quái vật này càng run rẩy nhiều hơn, biết nó đã bị mình đả động.

Nụ cười trên mặt anh càng thân thiện hơn một chút, anh sờ lên cái đầu nhỏ của nó, cảm thấy ướt sũng, liền thuận tay xoa xoa lên quần áo của nó rồi tiếp tục nói: "Năng lực của bọn mày dường như không giống với những năng lực khác, cảm giác như năng lực của mày được tăng cường hơn vậy. Ví dụ như, thật ra năng lực ban đầu của mày rất yếu, nhưng bây giờ xem ra. Vẫn rất yếu... Nhưng sức ảnh hưởng thì lại tương đối mạnh."

"Vừa rồi, trong thời gian dài như vậy nhưng tao lại không phát hiện ra mày."

"Đương nhiên, có lẽ cũng là bởi vì nguyên nhân mày không hề thu hút..."

Trong cảm xúc vốn đang sợ sệt đơn giản của nó, phảng phất như lập tức được rót nhiều thêm một thứ phức tạp vào đó.

Lục Tân cảm nhận được sự biến hóa của nó, liền rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục thuyết phục: "Tao thật sự rất thông cảm cho mày đó, thật, hiểu được cảm nhận khi bị người ta tìm thấy của mày, nhưng quả thật đúng là mày có một khí chất khiến người ta không dễ phát hiện ra, hơn nữa, bây giờ mày trưởng thành có dáng vẻ thế này đây, chỉ sợ càng khó dung nhập xã hội, cho dù có dung nhập được thì phải tìm việc làm thế nào đây, tương lai yêu đương, thậm chí là kết hôn nữa?"

"Mày trưởng thành dáng vẻ thế này, chỉ sợ là sẽ không có cô gái nào thích mày đâu?"

Nghe Lục Tân tốt bụng thuyết phục, em gái cùng không có da chó con đều sửng sốt một hồi, sau đó không đành lòng vừa quay đầu.

Đến ngay cả cái bóng cũng đều trầm mặc.

Lục Tân chậm rãi vươn tay, bắt lấy một cái xúc tu của con quái vật nhỏ này, thân thiện cầm lấy rồi nói: “Lúc đầu, mày vẫn còn có hai đồng bọn, miễn cưỡng cũng coi như có người quan tâm đến mày, nhưng mà bây giờ, mày xem... Vừa rồi hai người bọn họ đã chạy trốn rồi, lại còn trốn nhanh như thế nữa…”

Giọng nói của anh có vẻ hơi đồng tình: “Bọn chúng hoàn toàn không hề nghĩ đến việc cứu mày.”

“Ồ? Ha ha... Thật ngại quá, tao không có cười, tao chỉ nghĩ rằng... Không phải là chúng cũng quên mất mày rồi chứ?”

“Chậc chậc, mày, lại bị bỏ rơi một lần nữa rồi…”

Thân thể của con quái vật nhỏ càng run rẩy kịch liệt hơn, máu thịt run rẩy, giống như là đang khóc.

“Đừng khóc đừng khóc, làm người phải biết chấp nhận hiện thực…”

“Mày xem, ít nhất bọn tao cũng không có quên mất mày, cho nên...”

Lục Tân đồng tình đặt tay lên trên cái đầu nhỏ của nó, anh khẽ thở dài: “Sớm đưa ra quyết định một chút đi!”

“Ngoan, đừng ép tao nổi giận...”

“Đến cả đứa bé cũng cảm thấy sợ hãi sao?”

Người đàn ông trong bóng tối kia trầm mặc một hồi, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Nếu nói như vậy, có lẽ thực lực của đối phương không chỉ ở giai đoạn thứ hai đâu, có thể là hắn nằm ở giai đoạn thứ hai thành thục, hoặc là cấp S ổn định, người như thế này khả năng xuất thân từ hoang dã rất thấp, hơn phân nửa phía sau còn có thế lực lớn mạnh và nhà nghiên cứu tiến hành ủng hộ... Tâm Ma, có thể tả lại dáng vẻ của hắn cho tao biết không?”

Người đàn ông trên mặt chỉ có một con mắt lớn gật đầu, sâu trong bóng tối, chợt mở ra một con mắt đỏ như máu.

Trước con mắt này, trong bóng tối có tia sáng đan thành hình.

Cuối cùng xuất hiện một người trẻ tuổi, cái cổ bẻ cong một góc 90 độ, ánh mắt tỉnh táo, trên mặt mang nụ cười.

Nhìn hình ảnh Tâm Ma chiếu ra trong bóng tối, bầu không khí dường như cũng trở nên vô cùng đè nén.

Người đàn ông trầm mặc thật lâu, nhưng có thể cảm nhận được, ánh mắt của anh ta vẫn đang ngó chừng người trẻ tuổi kia, giống như đang phân biệt.

Trải qua thời gian rất lâu, anh ta bỗng nhiên khẽ hỏi: “Hắn bao nhiêu tuổi rồi?”

Tâm Ma nghiêm túc suy tư một chút, đáp: “Khoảng chừng hai mươi đến hai mươi lăm, khí chất rất giống người bình thường…”

Người đàn ông trong bóng tối đột nhiên nói: “Có phải là hắn có năng lực cùng hệ nhện không?”

“Đúng, ngay từ đầu tôi đã ngộ nhận hắn thuộc hệ nhện.”

Tâm Ma thấp giọng mở miệng: “Nhưng sau đó tôi mới phát hiện, tôi đã hoàn toàn sai rồi.”

“Mày có thể sống sót quay về đã là rất may rồi.”

Người đàn ông trong bóng tối khẽ cười một tiếng, sau đó có chút cảm khái: “Hắn trưởng thành...”

Cho dù là Tâm Ma hay là đứa bé đang trốn trong bóng tối, lúc này đều trầm mặc, bọn chúng không hề đặt câu hỏi, nhưng nghe được một vài cảm xúc khác thường từ trong giọng nói của người đàn ông này, phảng phất như anh ta đang cảm khái, lại phảng phất như có một chút... Hưng phấn.

“Thông báo cho Triệu Hội, lập tức tiến hành kế hoạch thứ hai.”

Người đàn ông trong bóng tối khẽ búng tay một cái, giọng nói gọn gàng linh hoạt, không hề dây dưa dài dòng một chút nào.

Tâm Ma có hơi giật mình: “Chuyện này… Có phải gấp quá rồi không?”

“Kế hoạch vốn đã tiến triển đến một bước này, chỉ là vấn đề thu lưới sớm hay muộn mà thôi, trước đó Triệu Hội cũng đã từng báo cáo, đã làm xong chuyện chúng ta bảo hắn làm, như vậy, bây giờ bảo hắn đi phát một chút nhiệt lượng thừa cũng không tệ lắm đâu.”

“Điều quan trọng nhất là nếu hắn đã tới nhưng vẫn chưa hoàn thành kế hoạch của chúng ta, sao lại hoan nghênh hắn nữa chứ?”

Người đàn ông nhàn nhạt mở miệng, giống như giải thích, lại giống như đang an ủi mình, sau đó anh ta ấn xuống một phím trò chuyện, nhẹ giọng dặn dò:

“Bảo cô ta đến đây.”

“Kẹt kẹt.”

Không có tiếng bước chân vang lên, nhưng chỉ qua hai giây, cửa phòng liền bị đẩy ra, một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện ở cửa.

Đèn trong hành lang chiếu lên người cô bé, có thể nhìn thấy đó là một bé gái khoảng tám chín tuổi, trên người cô bé chỉ mặc một chiếc váy nhỏ màu trắng, đi chân đất, cái đầu nhỏ cúi xuống, lặng yên không tiếng động đứng ở nơi đó. Đón lấy ánh đèn, có thể thấy được ở trên làn da của cô bé, nơi không được quần áo che đậy đều là những vết sẹo thô to đáng sợ, cùng với những đường may tỉ mỉ.

Người đàn ông nhìn về phía cô bé, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Mày có thể chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

“Mười chín...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận