Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 302: Ác mộng đáng sợ (2)

Trong lúc nói, thân người anh cũng hơi hơi nghiêng về phía trước, và đưa ra kết luận của bản thân: "Cho nên, anh cũng không bình thường."

"Anh…"

Phó chủ tịch Tiêu nhìn chằm chằm Lục Tân, đột nhiên đứng lên.

Lục Tân im lặng mở ba lô ra.

Sau đó anh nhìn thấy phó chủ tịch Tiêu đột nhiên đi tới cửa, nhìn một cái, thấy bên ngoài không có ai nghe lén, lúc này mới đóng cửa lại lần nữa, sau đó bước tới, không ngồi xuống, chỉ nhìn Lục Tân, và nói: "Tôi nằm mơ giấc mộng này, có phải là có liên quan đến anh?"

"Mộng?"

Lục Tân giật mình khi nghe điều này.

Sau đó anh nhìn thấy phó chủ tịch Tiêu vươn tay tháo kính râm xuống, lúc này mới thấy hai mắt anh ta đỏ ngầu.

Có vẻ như anh ta đã không ngủ cả đêm.

Một đôi mắt như vậy khiến khuôn mặt tuấn tú của anh ta có chút méo mó.

"Cơn ác mộng đã hành hạ tôi cả tháng nay, có phải có liên quan đến anh?"

Lục Tân nhận ra rằng mọi thứ có thể khác với những gì bản thân nghĩ.

Hơi suy tư một lúc, anh nói: "Rốt cuộc là giấc mộng gì?"

Nhìn bộ dạng phó chủ tịch Tiêu với vẻ mặt đầy cảnh giác, anh buộc mình lộ ra nụ cười hiền hòa, nói: "Không liên quan, anh có thể nói cho tôi biết, đối với những chuyện thường ngày trông có vẻ khá kỳ quái này, nếu tôi xử lý vẫn sẽ có một số kinh nghiệm..."

Nhìn nét mặt của anh, phó Tịch Tiêu tỏ ra hơi sửng sốt.

Có một số người rất giỏi trong việc nhận biết đối phương có đang nói dối hay không từ biểu hiện của họ, mà Lục Tân là câu trả lời chuẩn nhất.

Anh ta hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi xuống, yếu ớt nói: "Trước tiên nói cho tôi biết, tại sao anh viết mảnh giấy này đưa cho tôi?"

Lục Tân gật đầu, nói thẳng: "Tôi có thể nhìn ra được, anh rất muốn ăn..."

Lời nói của anh rất êm ái, hơn nữa còn cố ý dừng lại để quan sát phản ứng của phó chủ tịch Tiêu.

Nhưng ngay sau đó anh phát hiện ra mình hoàn toàn không cần quan sát, bởi vì phản ứng của phó chủ tịch Tiêu quả thực quá lớn.

Khuôn mặt anh ta lộ ra vẻ kinh hãi kỳ lạ, cả người run lên.

Một lúc sau, anh ta mới khẽ gật đầu, giọng nói khô khốc lạ thường: "Tôi... quả thật muốn."

"Hoặc là, tôi đã từng ăn."

"Mà còn... ăn liên tiếp trong một tháng!"

"Hở?"

Lục Tân lúc này thực sự có chút tò mò.

Phó chủ tịch Tiêu hít sâu một hơi, bưng cốc nước bên cạnh lên, uống cạn một hơi, mới nói: "Bắt đầu từ một tháng trước, tôi bắt đầu mơ thấy một vài cảnh tượng kỳ lạ, trong cảnh tượng này, có người giết chết em trai và em gái tôi, sau đó làm thành..."

"... ép tôi ăn!"

Trên mặt anh ta lộ ra biểu cảm hoảng sợ, anh ta dường như không thể nói ra một câu nguyên vẹn, yết hầu không ngừng chuyển động:

"Anh có thể tưởng tượng được hình ảnh đó không?"

"Hắn bưng một cái mâm bạc tinh xảo đến trước mặt tôi, sau đó cạy miệng tôi ra và ép tôi..."

Lục Tân hình dung một lát cảnh tượng đó rồi gật đầu nói: "Thật đáng sợ..."

"Anh…"

Phó chủ tịch Tiêu liếc nhìn anh, như có chút lo lắng: "Dáng vẻ này của anh dường như chẳng chút cảm thấy đáng sợ."

Lục Tân gật đầu: "Tôi quen rồi."

Anh muốn nói là mình đã quen với việc bị người khác nói mình phản ứng khá bình thản, nhưng lời này lại khiến phó chủ tịch Tiêu sởn gai ốc.

Nhưng dù sao thì Lục Tân cũng là người đầu tiên nhìn ra ý nghĩ của anh ta, hơn nữa anh ta cũng đã đè nén nó từ lâu nên có chút do dự, sau cùng anh ta vẫn nói tiếp: "Đêm hôm đó sau khi thức dậy, tôi đã nôn mửa ghê tởm rất lâu, hơn nữa trước hết là chạy đi xem em trai và em gái... Mặc dù, hai em và tôi không cùng mẹ, nhưng tôi thực sự, rất thích hai em…”

“Cũng may là em trai và em gái đều không sao, chỉ có ba hỏi tôi bị làm sao một cách lạ lùng.”

"Cơn ác mộng quái đản và đáng sợ này tôi không dám nói cho ba biết, cũng không để tâm đến, chỉ coi như bản thân bị áp lực quá nhiều".

Phó chủ tịch Tiêu dừng lại một chút, mới lại nói tiếp: "Nhưng tôi không ngờ đêm hôm sau tôi lại gặp phải giấc mơ này."

Ánh mắt anh ta lúc này trở nên có chút trống rỗng: "Vẫn là nơi đó, vẫn là người đó, tôi không thấy rõ dáng vẻ hắn, chỉ nhìn thấy hắn giết hại em trai và em gái tôi, sau đó... sau đó bưng một chiếc lọ sành màu đỏ tới mặt tôi..."

"Tôi ý thức được mình đang ở trong giấc mơ và gắng sức vùng vẫy..."

"Nhưng dù vùng vẫy thế nào, cũng không thể tỉnh lại, cho đến khi, tôi đã ăn thứ đó..."

"Về sau nữa, mỗi ngày hắn đều tới..."

Các thớ thịt trên khuôn mặt phó chủ tịch Tiêu đều run lên, giọng nói có chút xao động.

Lục Tân thấy được sự căng thẳng của anh ta, tốt bụng rút điếu thuốc ra hiệu cho anh ta.

Tuy nhiên, phó chủ tịch Tiêu đã xua tay và lấy từ trong túi ra một chiếc hộp phẳng màu bạc.

Sau khi mở ra, phát hiện thấy bên trong đều là thuốc lá, đầu lọc đều màu vàng.

Anh ta rút ra một điếu, đưa lên miệng, sau đó dùng bật lửa bên cạnh hộp thuốc lá châm lửa, đồng thời tiện tay đưa về phía Lục Tân.

Lục Tân đón lấy, không vội hút, ra hiệu cho anh ta tiếp tục.

"Tôi đã gặp ác mộng như vậy lâu rồi, mỗi ngày người đó đều sẽ xuất hiện trong giấc mơ của tôi..."

"Và tôi... mỗi lần, đều chỉ có ăn xong, mới có thể thức dậy..."

Lục Tân tò mò nhìn anh ta: "Anh không nói cho người nhà anh biết sao?"

"Nói thế nào?"

Phó chủ tịch Tiêu ngẩng đầu, nhìn Lục Tân với vẻ mặt khác thường: "Nói là mỗi ngày nằm mơ tôi đều sẽ ăn em trai và em gái của mình sao?"

"Điều này quả thực có chút khó xử..."

Lục Tân gật đầu, sau đó nói: "Chỉ có như thế sao?"

Một lúc sau, phó chủ tịch Tiêu mới gật đầu: "Đúng vậy, chỉ có loại giấc mộng này mỗi ngày đều lặp lại..."

"Em trai và em gái tôi đều tốt, ngoại trừ việc tôi ngủ không ngon cũng không còn điều gì khác. Ngoài ra..."

Anh ta dừng lại một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Tân, đôi mắt đỏ hoe:

"Tôi… đã bị nghiện!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận