Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1423: Không gian riêng tư của Lục Tân và Oa Oa (2)

Lúc suy nghĩ đến những vấn đề này, Lục Tân dừng chân trước một giao lộ.

Trên đường phố trống rỗng chỉ có vầng trăng máu trên không trung đang làm bạn với anh.

Anh bỗng nhiên ý thức được, chỗ này cách nhà mười mấy cây số, dựa vào hai cái chân anh không biết lúc nào mới có thể trở về.

Giống như trong nội tâm, có một ít hy vọng dường như đã đến rất gần, nhưng lại không biết phải mất bao lâu.

Yên lặng đứng thật lâu, Lục Tân lại một lần nữa bước đi.

Cho dù là xa, cũng phải trở về. Cho dù là trên con đường này không có một người nào đi chăng nữa…

Người cô đơn cũng đáng xấu hổ, nhưng có người nào tự nhận những chuyện mình làm qua đều tốt chứ?

“Lạch cạch, lạch cạch.”

Lúc Lục Tân suy nghĩ những chuyện này, sau lưng bỗng truyền đến âm thanh xiềng xích nhẹ nhàng va chạm. Lục Tân hơi kinh ngạc, ngẩng đầu đã thấy Oa Oa đang từ từ rơi xuống trên không trung, những sợi xích màu trắng đung đưa, phát ra tiếng vang dễ nghe.

Cô ấy vẫn chưa về nghỉ?

Lục Tân nhìn cô ấy, cố gắng giấu chiếc túi trong tay ra đằng sau lưng, cười nói: “Lần này đồ ăn thừa không thể cho cô ăn. Tôi nhớ cô thích ăn những thứ có màu sắc đẹp, hình dáng cũng đẹp mắt. Lần trước gan ngỗng cũng như vậy. Lúc đó tôi nhìn một cái, ngay lập tức cảm thấy cô nhất định thấy thích, lần này chỉ là món ăn mà quán cơm nhỏ ven đường tùy tiện làm, lại còn nhiều dầu, vừa đen vừa bóng, chắc chắn cô sẽ không thích.”

Oa Oa căn bản không hiểu được Lục Tân đang nói gì, chỉ từ từ hạ xuống bên cạnh Lục Tân.

Lục Tân đi về phía trước, cô cũng yên lặng đi theo. Lúc Lục Tân nhìn cô, ngay lập tức cô mỉm cười đáp trả không nói điều gì.

Sau lưng bỗng vang lên âm thanh vù vù của phi cơ trực thăng.

Hình như là tiểu đội bảo mẫu đã phát hiện ra Oa Oa, lập tức chạy tới thành vệ tinh số hai để tìm người.

Nhưng mà sau khi quan sát từ phía xa xa, âm thanh của phi cơ trực thăng lại nhanh chóng biến mất, giống như không muốn quấy rầy đến bọn họ vậy.

“Biểu hiện hôm nay của Oa Oa hình như có chút kỳ lạ.”

Đội trưởng của tiểu đội bảo mẫu đưa theo một đám thành viên đi tới thành phố vệ tinh số hai.

Một đám người lái xe chạy theo hướng của Lục Tân và Oa Oa.

“Kỳ lạ sao?”

Có người nghi ngờ nói, cô ấy hỏi lại: “Oa Oa không phải luôn như vậy sao?”

“Là luôn biểu hiện thân cận, nhưng lần này so với thân cận có nhiều hơn vài thứ.”

Đội trưởng của tiểu đội bảo mẫu nghi ngờ, vừa nói vừa vỗ lên bả vai tài xế trước mặt, nói tiếp: “Lần này không muốn dựa vào quá gần…”

“Cho bọn họ không gian riêng tư đi.”

Trên đường phố yên tĩnh.

Lục Tân với Oa Oa im lặng đứng trên một đường phố không có người đi lại, dưới ánh sáng của bóng đèn đường, bóng dáng hai người bị kéo ra rất dài.

“Cô thật là ngốc mà.”

Lục Tân quay lại, bất đắc dĩ nói: “Cô không biết, trước kia tôi là một con quái vật sao?”

Oa Oa hơi nghiêng đầu quan sát biểu cảm của Lục Tân, sau đó khẽ lắc đầu một cái.

“Tôi thật là quá may mắn!”

Lục Tân hơi nghiêng đầu, giấu đi ánh mắt của mình, sau đó im lặng đi về phía trước.

Mà Oa Oa cũng chỉ im lặng đi theo bên cạnh Lục Tân, đi theo anh trên con đường đêm dài đằng đẵng không nhìn thấy điểm cuối.

Chẳng qua là lúc thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Lục Tân, trong đầu bỗng xuất hiện một hình ảnh cả đời.

Lúc Oa Oa còn rất nhỏ, đi đến Thanh Cảng, cô mặc bộ quần áo bẩn thỉu, dính rất nhiều máu tươi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn sợ hãi.

Cô bị vô số người điên cuồng bao vây, núp ở trong góc tường, cô không khống chế được lực lượng tinh thần của mình, cũng không biết những người này đến cuối cùng là thích mình, hay là một đám ác ma chỉ muốn ăn cô. Cảm giác sợ hãi xâm lấn toàn bộ trái tim.”

Oa Oa không biết nên xử lý như thế nào, chỉ có thể cố gắng ôm đầu mình, vui vẻ lại. Bây giờ cô đã hình thành thói quen trong những tình cảnh như vậy, nhưng mà vẫn luôn có một vài thời điểm, bởi vì áp lực quá lớn, sẽ khiến cho lực lượng tinh thần của cô cũng tiến gần bên bờ tan vỡ.”

Nhưng đúng lúc này, một đứa trẻ khác mờ mờ đi tới từ trên đường phố xa xa.

Đám người điên cuồng đang dọa nạt Oa Oa, bỗng nhiên giống như bị đóng băng vậy, từng người từng người ngừng động tác.

Qua rất lâu Oa Oa mới cẩn thận lộ ra một con mắt, nhìn ra phía bên ngoài.

Phía xa xa là một bé trai đang đi tới, trên người cũng toàn là máu tươi giống như cô, nhưng anh đi thẳng tới bên cạnh Oa Oa, cúi đầu nhìn Oa Oa một cái, trong mắt ngập tràn những hạt màu đen, nháy mắt khiến cho lực lượng tinh thần hỗn loạn của Oa Oa bình tĩnh trở lại.

Lực lượng tinh thần của Oa Oa cũng ít nhiều tạo thành ảnh hưởng đối với anh.

Vì vậy, bước chân của anh dừng lại, bình tĩnh nhìn Oa Oa một cái. Ánh mắt của hai người xen lẫn nhau, thế giới tựa như dừng lại.

Một hồi lâu sau anh, mới từ từ đưa tay kéo Oa Oa lên, sau đó lại quay người đi về phía trước.

Giống như hai gợn sóng trên mặt nước vậy, nhẹ nhàng vừa chạm vào nhau, lập tức tách ra.

Chỉ một lần tiếp xúc này, thậm chí không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Sau đó rất nhiều năm bọn họ cũng không đồng thời xuất hiện, thậm chí một trong hai sóng gợn năm đó căn bản không nhớ được chuyện này.

Nhưng mà ai có thể nói, bọn họ chưa từng có va chạm gì đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận