Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1307: Đồ ăn đêm của hai người (1)

Trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng giảng giải nhẹ nhàng của Lục Tân.

Anh cố gắng hết sức để thả nhẹ giọng nói của mình, miêu tả sao cho chính xác nhất, nhưng lại vẫn không cách nào xác định chắc chắn cô giáo Tiểu Lộc nghe có được rõ ràng hay không.

Trên khuôn mặt của cô giáo Tiểu Lộc có sự cố gắng thấu hiểu, nhưng lại cũng tồn tại vẻ mê mang mơ hồ.

Cô ấy đã cố gắng hết sức để lý giải, mà đây cũng là chuyện không nằm ngoài dự đoán của Lục Tân, anh có thể nhìn ra được, trễ thế này mà cô giáo Tiểu Lộc còn đang chờ mình, một là lo lắng bản thân mình ra ngoài cùng với số Tám có thể an toàn quay trở lại hay không, bên cạnh đó còn là bởi vì dường như cô ấy nghĩ muốn trò chuyện với mình một lần cho thật cặn kẽ.

Lục Tân không định nói dối trước mặt cô giáo Tiểu Lộc, cho nên anh cố gắng hết sức nói ra cảm giác ở trong lòng mình.

Nhưng nhìn vào vẻ mặt của cô ấy, anh đã đoán được cô thực sự không có cách nào hiểu được.

“Chị…”

Cô giáo Tiểu Lộc dường như xoắn xuýt trong chốc lát, sau đó thì khẽ ngẩng đầu, cô ấy nói: “Dường như chị thực sự không có cách nào hiểu được loại cảm giác ấy…”

Lúc nói ra những lời này, trên khuôn mặt của cô ấy chợt hiện ra vẻ thất vọng sa sút.

Là sự thất vọng, tự trách và nổi giận đối với việc bản thân không cách nào thấu hiểu cho anh.

Nhưng khi Lục Tân nghe thấy lời của cô ấy, sau một hồi trầm mặc, trên khuôn mặt anh lộ ra nụ cười ấm áp, nói: “Không quan trọng.”

“Loại cảm giác này vốn dĩ rất ít người có thể hiểu được.”

Vừa nói thế, trong đôi mắt anh vừa xuất hiện mấy phần nghiêm túc, anh nói: “Chị không hiểu được, thực sự vô cùng tốt, đây cũng là một loại may mắn.”

Cô giáo Tiểu Lộc nhìn nụ cười của Lục Tân, có thể cảm nhận được sự an ủi chân thành từ sâu bên trong anh.

Thế nhưng tâm trạng của cô lại cũng không vì những lời an ủi này mà chuyển biến tốt hơn được một chút nào, cô ấy từ từ cúi đầu, những ngón tay dùng sức móc vào với nhau, nhìn cô trông thực sự rất mệt mỏi, cũng giống như đang đưa đám vậy, một chút cũng không còn dáng vẻ hoạt bát lạc quan trước đó nữa, Lục Tân nhìn vào dáng vẻ lúc này của cô ấy, bỗng nhiên nghĩ ra, không lẽ trước kia vẻ lạc quan hoạt bát của cô giáo Tiểu Lộc trước mặt mình cũng chỉ là diễn mà thôi?

Bởi vì trước đó bản thân mình không hiểu được, cho nên mới không nhìn ra?

Mà bây giờ đã hiểu được, cho nên mới phát hiện?

Đây coi như là gì chứ?

Hai người bọn họ mỗi khi gặp nhau đều liều mạng mà diễn cho nhau xem hay sao?

Khi Lục Tân suy nghĩ đến những vấn đề kỳ quái này, cô giáo Tiểu Lộc dường như đã trải qua những suy tư trầm lắng, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lục Tân, nhẹ nhàng khua tay múa chân một cái, nói: “Vậy thì, em nói bây giờ cảm xúc của em đã đỡ hơn rồi, thay đổi tốt hơn, đó lại là cảm xúc như thế nào chứ?”

Lục Tân cũng không muốn phải nói dối trước mặt cô giáo Tiểu Lộc.

Anh nghiêm túc suy tư một hồi, những ngón tay trái nhẹ nhàng đan lại với nhau, sau đó những ngón tay phải cũng cuộn lại với nhau.

Hai tay anh giống như đang phân chia nhau nắm chặt lấy một sợi dây nào đó, nhẹ nhàng kéo lấy giữa không trung, từ từ kéo lại gần.

“Cũng giống như hai đoạn dây có bước sóng khác nhau vậy, đúng là có thể nhìn rõ lẫn nhau, nhưng lại không thể nào thấu hiểu, con đường này chính là thế giới này, còn con đường này là em, vốn dĩ là em vĩnh viễn không thể nào hòa hợp được với thể giới này, bởi vì bước sóng của song phương không giống nhau, dù là em có cố gắng làm hài lòng nó đi chăng nữa, cũng chỉ vô ích mà thôi, thế nhưng dần dần, bước sóng của em đã thay đổi, mà thế giới này cũng đang thay đổi, nó bắt đầu trở nên thích hợp với em hơn…”

Cô giáo Tiểu Lộc cố gắng thấu hiểu, nhanh chóng nói: “Thực sự sẽ có thể hòa hợp được lại sao?”

Nhìn sự nôn nóng, quan tâm, cùng với vẻ thực sự vui mừng trong đôi mắt của cô giáo Tiểu Lộc, động tác của Lục Tân hơi hơi ngừng lại.

Anh biết, nếu như bản thân anh thực sự nói được, vậy cô giáo Tiểu Lộc nhất định sẽ tin tưởng.

Thế nhưng anh không muốn nói dối.

Vì vậy sau một hồi lâu trầm mặc, anh hạ bàn tay của mình xuống, nhẹ nhàng lên tiếng: “Em hi vọng là có thể.”

“Thế nhưng em không biết.”

“Bởi vì có một số chuyện, em cũng không thể nào nắm giữ được trong lòng bàn tay này.”

Sự vui mừng trên khuôn mặt của cô giáo Tiểu Lộc hơi chững lại, vẻ mặt cũng có chút cứng nhắc.

“Cho nên…”

Cô ấy rơi vào suy tư một khoảng thời gian dài, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Lục Tân, nói: “Em vẫn không còn là em của trước đây nữa?”

Vấn đề này thực sự đã làm khó Lục Tân, anh trầm mặc rất lâu.

Thực ra chính bản thân anh có thể cảm nhận được, anh của hiện tại đã không còn giống với anh của trước đây nữa, thế nhưng chuyện này cũng không giống như những gì cô giáo Tiểu Lộc nghĩ.

Bản thân anh ở trong ấn tượng của cô ấy, chẳng qua chỉ là những thời điểm còn ở trại trẻ mồ côi, lúc mà anh còn chưa thể cảm nhận được thế giới này, thế nhưng cô ấy lại coi bản thân anh của thời điểm đó thành một người dịu dàng lại hiền lành, cô ấy nhớ dáng vẻ bản thân anh từng chia cho cô một thanh sô cô la, nhưng lại không biết bản thân anh đằng sau đó còn âm thầm tò mò đánh giá cô, suy tư rằng cô gái này rõ ràng nhỏ yếu đến như thế, tại sao lại có thể kiên cường đến vậy…

Suy nghĩ nguyên nhân cô ấy có thể chạy nhanh đến thế.

Cũng đang suy nghĩ, nếu như cô ấy không chạy được nữa, vậy có phải cô ấy sẽ không còn gan đi trêu chọc những con quái vật nhỏ kia hay không…

Sự hiểu lầm của cô ấy với anh, đã bắt đầu từ lúc còn ở trại trẻ mồ côi cho tới bây giờ.

Chỉ tiếc bản thân anh ở trong đôi mắt của cô ấy, trước giờ vẫn luôn giả tạo…

Bản thân anh đã thay đổi tốt hơn so với trước đây, thế nhưng cô ấy lại cho rằng bản thân anh đã cách anh của ngày trước ngày càng xa xôi…

Suy nghĩ của con người, thực sự là một thứ vô cùng thú vị.

Thế nhưng đối với câu hỏi này của cô ấy…

Lục Tân trầm mặc rất lâu, cũng suy nghĩ đến nhiều vấn đề, bao gồm cả những chuyện xảy ra gần đây với mình, còn có chuyện của số Tám.

Sau đó anh từ từ trả lời: “Em vẫn luôn là em.”

“Chẳng qua là cảm giác của em đối với thế giới xung quanh không quá giống nhau, cho nên những lựa chọn em đưa ra cũng không còn giống nhau nữa.”

“Thế nhưng em vẫn là em, điểm này chưa từng đổi khác chút nào.”

Cô giáo Tiểu Lộc chợt ngẩng đầu lên, trong biểu cảm của cô ấy, rõ ràng có sự mơ hồ và không thể hiểu được, cùng với đó là sự sợ hãi.

Có lẽ điều mà cô ấy thực sự muốn nghe thấy lúc này, chính là người mà làm những chuyện kia, không phải là anh chăng?

Lục Tân thực sự hiểu những điều mà lúc này cô giáo Tiểu Lộc muốn nghe được nhất, nhưng anh thực sự không muốn nói dối, vì vậy anh chỉ có thể chậm rãi lên tiếng: “Em không biết ở trong mắt người khác em mang dáng vẻ như thế nào, nhưng ở trong cảm nhận của em, em chưa từng thay đổi chút nào, cho dù là em của lúc chuẩn bị bỏ trốn… hay là em của… sau đó, vẫn luôn là một mình em, chẳng qua là em đã đưa ra những phản ứng bất đồng mà thôi…”

“Có lẽ số Tám thực sự nói không sai, có một số thứ đã thay đổi, nhưng cũng có một vài thứ vĩnh viễn không khác…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận