Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 982: Anh muốn xem bản chất của tôi? (1)

Lúc xoay người, vẻ mặt Lục Tân còn có hơi ngạc nhiên.

Người trước mặt anh rõ ràng là một người đàn ông trung niên buộc tóc đuôi ngựa, thế nhưng anh ta lại mặc một bộ đồ phụ nữ, thậm chí dàng người còn có lồi có lõm rất quyến rũ, trong lòng anh cảm thấy nghi ngờ, sao người này lại có thể đi lên trên lầu chỉ trong một cái chớp mắt.

Trong lúc anh đang đánh giá người đối diện, anh ta cũng đánh giá anh.

Ánh mắt người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa khá lạnh nhạt, trên mặt vẫn mang nụ cười khiêm tốn lấy lòng, chỉ là khuôn mặt có những đường nét tục tằn thô kệch chỉ đàn ông mới có, bàn tay giơ súng vừa trắng nõn mảnh mai đã tạo thành hai hình ảnh trái ngược nhau, anh ta từ từ cất giọng nói, âm thanh cũng vang lên tiếng rè rè bất thường, chỉ là tiếng rè này không phải đến từ bên ngoài, mà là ở bên trong cơ thể anh ta.

“Mấy người là ai, đến từ đâu?

Lục Tân giơ hai tay, cẩn thận đánh giá người này, từ từ lắc đầu, nói: “Anh là người dân có năng lực ở thành phố Hắc Chiểu?”

Người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa lắc đầu, bỗng nhiên họng súng nhắm ngay Hàn Băng: “Trả lời sai.”

“Bằng!”

Trong lúc đang nói những lời này, anh ta đã bóp cò súng.

Thời gian tựa như quay chậm, họng súng bùng lên một tia lửa, một viên viên đạn đầu nhọn lập tức bay về phía Hàn Băng.

Lúc này trên mặt Hàn Băng dần dần hiện lên vẻ hoảng sợ.

Nhưng mà vẻ hoảng sợ trên mặt cô ấy còn không đuổi theo kịp tốc độ của viên đạn, thì làm sao mà cô kịp tránh né?

Cho dù bình thường huấn luyện nhiều thế nào, cho dù bình thường huấn luyện những kỹ năng nào.

Thì đứng trước một viên đạn bất ngờ bay đến, tất cả đều chẳng còn đất dựng võ.

“Hửm?”

Lục Tân cũng nhíu mày lập tức nhíu mày.

Anh không ngờ rằng đối phương không hợp ý là đã lập tức nổ súng.

Rung động của viên đạn bay ra khỏi nòng lập tức làm anh cảm nhận được sự lo lắng sợ hãi, bởi vì nỗi lo này ập đến quá nhanh, thậm chí anh còn không kịp có hành động nào khác, chỉ có thể lập tức khuếch tán tư duy của mình ra không khí xung quanh, không khí ngay lúc đó trở nên cô đặc lại, giống như là có một tầng một tầng lực bất ngờ xuất hiện trong không trung, chồng lên bầu không khí nhỏ hẹp ở xung quanh anh.

Viên đạn dùng tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường nhanh chóng đâm quyên qua bầu không khí cô đặc bên trong.

Sau đó, tốc độ càng ngày càng chậm.

Ngay khi sắp bay đến chóp mũi Hàn Băng, thì động năng bên trên viên đạn này đã bị bầu không khí cô đặc tiêu hao gần hết.

Giống như là thời gian ngừng trôi, viên đạn này dừng lại ở không trung.

Lục Tân chậm rãi vươn tay bắt lấy viên đạn này ngay trước chóp mũi Hàn Băng.

“Xèo.”

Có tiếng thịt bị đốt cháy và mùi gay mũi phát tán ra khỏi không khí, nhiệt trên viên đạn đã làm bàn tay anh nóng lên.

Lục Tân bắt lấy viên đạn kia, sau đó rụt tay lại.

Đến tận lúc này Hàn Băng mới bất ngờ phản ứng lại, há miệng thở hổn hển, quay phắt đầu nhìn về phía Lục Tân.

Bởi vì ý thức được rằng mình sắp mất mạng, sau đó lại thấy viên đạn đó dừng lại ngay trước chóp mũi của mình.

Rồi nhìn thấy bàn tay Lục Tân vươn ra dò xét bắt được viên đạn.

Trong sự dao động tâm lý giữa phập phồng và thoải mái, sự kịch liệt của nó mạnh mẽ hơn tưởng tượng của bất kỳ ai.

Tuy Hàn Băng còn nhỏ, huấn luyện nghiêm khắc đã làm ý chí của cô cực mạnh mẽ, tuy là vậy nhưng lúc này hai chân của cô cũng mềm nhũn.

“Rắc rắc rắc rắc...”

Dưới ánh mắt còn chưa tỉnh hồn của Hàn Băng, Lục Tân nắm viên đạn trong tay từ từ xoay người.

Động tác xoay người của anh giống như được chia thành từng đoạn ngắn cẩn thận, mỗi một đoạn đều phát ra tiếng vang thanh thúy.

Ánh mắt hơi dừng lại trên mặt người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa, cuối cùng nói.

Giọng nói trống rỗng của Lục Tân vang lên: “Anh muốn giết cô ấy?”

Giọng nói của người đàn ông bện tóc đuôi ngựa đối diện cũng có vẻ trống rỗng lạnh lẽo, ánh mắt tập trung ở trên mặt Lục Tân: “Anh rất mạnh.”

Lục Tân gật đầu, nói: “Anh cũng trả lời sai rồi.”

Ngay khi chữ cuối của anh vừa dứt, bầu không khí bên người đột nhiên trở nên cô đặc lần nữa.

Cảm giác cô đặc này nhanh chóng mở rộng, nháy mắt đã bao phủ cả căn phòng, nhất là nơi mà người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa đang đứng, nơi đó giống như có một làn sóng đổ ào đến, sau đó, những sợi lông trên tấm thảm dựng đứng hết lên.

Trường sức mạnh vặn vẹo.

Sức mạnh tinh thần nháy mắt ngập tràn cả căn phòng.

Con ngươi của người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa lập tức co lại, trên cơ thể xuất hiện một giác méo mó khác thường, bầu không khí bên cạnh cũng trở nên uốn éo dính nhớp, có một gợn sóng vô hình nháy mắt phòng thích ra từ người anh ta rồi lao về phía Lục Tân, cùng lúc đó, cơ thể anh ta cũng dần trở nên mơ hồ.

Cứ như anh ta muốn mượn tinh thần trùng kích để để ngăn cản Lục Tân. Và cũng mượn cơ hội này để thi triển năng lực.

Nhưng không ngờ rằng ngay khi tinh thần trung kích của anh ta và làn sóng không khí dày đặc quanh người Lục Tân vừa chạm vào nhau, cả người anh ta đã lập tức bị hất văng ra ngoài, “rầm” một tiếng, phần lưng anh ta đập lên vách tường tung ra bụi mù trắng xóa, tạo ra những vết rạn giống như mạng nhện, để lộ phần gạch đỏ bên trong, còn trong cơ thể anh ta đã vang lên tiếng xương cốt vỡ vụn rắc rắc.

Cú va chạm này mạnh như thế, làm xương cốt trong cơ thể anh ta đứt gãy, tạo thành bảy tám chỗ đâm thủng cơ thể.

Ngay lúc đó, anh ta giống như là biến thành một cái túi bị đâm xì.

Nhưng trong tình huống bất cứ ai nhìn qua cũng đều cho rằng anh ta sẽ chết, thế mà người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa chỉ kêu lên một tiếng.

Ngay khi càng có nhiều tinh thần trùng kích phóng đến trước mặt anh ta, cả người anh ta đột nhiên biến mất, không ai nhìn thấy anh ta đã làm gì, tàn ảnh của anh ta trong con mắt đột nhiên biến mất, giống như anh ta lập tức hoàn tan vào mặt đất, giống như cả mặt đất biến thành mặt nước.

Sau đó, cả người anh ta lập tức xuất hiện ở một góc trên trần nhà khách sạn.

Tay chân chống lên vách tường, ổn định cơ thể, rồi móc súng ra một lần nữa.

Sự biến mất và xuất hiện đột ngột như thế này, khiến bản thân anh ta giống như là thứ người thay đổi chẳng thèm nói đạo lý.

Cho dù là ở góc độ nhận thức, hay góc độ vật lý, một người không thể nào chớp mắt đã di chuyển từ nơi này sang một nơi khác.

Nhưng anh ta lại có thể làm được như vậy, thậm chí còn định nổ súng thêm một lần nữa.

Chẳng qua, ngay trước khi anh ta chuẩn bị nổ súng, thì đột nhiên nhận ra được sự bất thường.

Lục Tân căn bản không để ý đến cả người anh ta đã biến mất rồi lại xuất hiện thêm lần nữa, sau khi phóng ra trường sức mạnh vặn vẹo đã lập tức quay đầu lại.

Ngay khi cơ thể tóc đuôi ngựa mới vừa xuất hiện ở góc trên trần nhà.

Lục Tân cũng đã vươn tay ra, năm ngón tay uốn lượn bày ra tư thế bắt lấy.

Đương nhiên với chiều dài cánh tay anh thì không với tới rồi, nhưng khi anh giơ tay lên, cái bóng bên cạnh lập tức kéo dài ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận