Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1367: Thế giới này không hoàn hảo gì cả (2)

“Ngay đến cả chính anh cũng biết cô ấy không phải là thủ phạm của cô nhi viện.”

“Nếu như nhất định phải tìm một thủ phạm đó chính là lão viện trưởng.”

“Thế nhưng anh lại không dám đi tìm lão viện trưởng, thậm chí trong nội tâm của anh còn tạm thời thuyết phục chính mình, nói rằng ông ta đã cứu mạng của anh, cũng cứu sống rất nhiều những đứa trẻ khác trong cô nhi viện, cho nên ông ta không ác như vậy. Dựa vào điều đó để tạm thời chịu đựng nỗi căm hận mà anh dành cho ông ta.”

“Anh tới tìm cô ấy.”

Nói xong anh lại đưa tay chỉ lên đầu mình, đồng thời nói: “Là bởi vì cô ấy nhỏ hơn anh, yếu đuối hơn anh.”

“Cô ấy yếu đuối hơn lại có năng lượng mà anh hâm mộ, cho nên anh muốn xét xử cô ấy, sau đó chiếm lấy lực lượng tinh thần của cô ấy.”

“Chỉ có chiếm được lượng tinh thần của cô ấy, anh mới dám suy nghĩ đến việc phán xét chuyện của lão viện trưởng kia.”

“Điều này có nghĩa là gì?”

“Vì muốn phán xét một người khác, mà nhất định phải xét xử một người khác.”

“Nhìn thấy không?”

“Những người phán xét căn bản cũng không đơn thuần gì.”

Anh càng nói, nụ cười trên mặt càng sâu, dường như đang xem một bộ phim hài: “Đến chính anh cũng không hiểu đúng không?”

“Vì hoàn thành phán xét mà theo đuổi công bằng, với vì công bằng mà đi phán xét người khác, kết quả hoàn toàn không giống nhau.”

“Nếu thật sự muốn phán xét, vậy lấy theo tiêu chuẩn thống nhất, đối xử với những người bị phán xét như nhau, đây mới gọi là công bằng. Nhưng các người chỉ có thể phán xét những người nhỏ yếu hơn, sẽ chấp nhận bỏ qua hết tất cả những người mạnh mẽ hơn các người, cũng buông tha cho những người mặc dù làm chuyện sai lầm nhưng xưa nay luôn không cho là mình sai, công bằng của các người đã giảm đi thì không còn được gọi là công bằng.”

Lúc nói đến chỗ này, trên mặt anh đã ngập tràn vẻ khinh miệt và chế giễu, lạnh lùng nhẹ nhàng nói ra đáp án.

“Không có cách nào phán xét tất cả mọi người bị phán xét ban đầu chắc chắn sẽ là hành hình…”

“Tôi…”

Vẻ mặt của số tám đã tái nhợt đến mức lạ thường, mồ hôi lạnh từng tầng từng tầng chảy xuống.

Trên mặt anh ta không muốn thừa nhận, mong muốn phản bác không ngừng vọt tới cổ họng của mình.

Thế nhưng mỗi một khắc trước những câu nói đều tan thành mây khói.

Bởi vì anh ta ý thức được, những lời nói ra này cũng bất lực, vấn đề của đối phương, bản thân anh ta không có cách nào trả lời.

Anh ta không biết lúc này nói chuyện với mình là người nào.

Nhưng có thể nhận ra rằng, người nói chuyện với anh ta bây giờ, không phải là Lục Tân ban đầu.

“Rắc rắc rắc.”

Đúng lúc này cặp mắt trên không trung bỗng trở nên càng thêm rõ ràng, những tia sáng rơi xuống cũng mang theo màu máu.

Toàn bộ Thanh Cảng đều xuất hiện một nguồn lực lượng tinh thần to lớn, những cánh cửa thủy tinh trong tòa nhà học bỗng xuất hiện từng đường nứt.

Trong sân, một đám người chấp pháp cũng ngẩng đầu nhìn về phía cặp mắt trên trời kia. Sau đó thống nhất tư thế giơ cổ tay của mình lên, nhìn thời gian, dường như bọn họ cũng biết được đồng hồ đã sớm đếm ngược về số không nhưng có người vẫn chưa bị hành hình. Thế nên bọn họ không có cách nào chờ số tám trên lầu, mà đồng thời đi về phía trước, không khí xung quanh tòa nhà dạy học xuất hiện những gợn sóng dày đặc.

Trên lầu, cảm nhận được những người chấp pháp xuất hiện, Lục Tân mới cười hì hì, từ bỏ tra tấn đối với số tám.

Sau đó anh nhẹ nhàng quay người nhìn về phía cô Tiểu Lộc.

Lúc đối diện với ánh mắt của Lục Tân, cô Tiểu Lộc lùi lại theo bản năng. Trước đó nhiều khi cô nói rằng Lục Tân của hiện tại không phải là Lục Tân mà cô từng thấy trong quá khứ, nhưng trong nội tâm cô hiểu rất rõ Lục Tân vẫn luôn là Lục Tân, anh chưa từng thay đổi.

Nhưng giờ phút này cô lại phát hiện Lục Tân dường như biến thành người khác.

Trên mặt cô ấy nổi lên từng tia hồi quang phản chiếu, đỏ ửng, miễn cưỡng giải thích: “Tôi hiểu rõ…”

“Tôi cũng cần bị hành hình.”

“Tôi lúc đầu lúc đầu không có lòng tốt như vậy, cũng không nên nhận sự cảm ơn của anh nhiều năm như vậy.”

Nghe cô ấy nói như vậy, Lục Tân khẽ nở nụ cười.

Anh nhẹ giọng nói: “Năm đó quả thực cô có chút kế hoạch với tình riêng, nhưng tôi thật sự rất muốn cảm ơn cô.”

“Lúc bỏ trốn chưa từng quên tôi.”

Dừng lại một chút, giọng nói của anh cũng trở nên dịu dàng hơn, âm thanh dường như trở lại bộ dạng ban đầu, nói khẽ: “Nhưng cô không nên tự trách, mặc dù không phải là một trăm phần trăm ý tốt, nhưng chỉ một chút hiền lành cũng đáng để cảm ơn.”

“Giống như mặc dù không có ác ý, nhưng tạo thành tổn thương đối với người khác, cũng vẫn bị trừng phạt.”

Âm thanh của anh từng chút từng chút trở nên nặng nề, cuối cùng biến thành tự nhiên, lúc cuối cùng, ánh mắt thư thái nhẹ gật đầu: “Tôi không có thích cô như vậy.”

“Thế nhưng tôi cũng sẽ không để cho bất kỳ người nào dám hành hình cô, ngay cả chính cô.”

Vừa nói chuyện, anh vừa chậm rãi đi về phía trước, câu nói cuối cùng là nói với ông bảo vệ: “Đi bịt kín lỗ tai những đứa trẻ lại.”

“Còn nhỏ tuổi không nên thấy cảnh máu tanh như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận