Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 807: Những người từng bị Thần ô nhiễm (2)

Nhìn thoáng qua, Lục Tân đứng ngay trung tâm thị trấn nhỏ chỉ có thể bị động chịu đựng.

Giống như anh là người không có năng lực, chỉ có thể cam chịu bị ô nhiễm.

Nhưng áp lực xung quanh càng lúc càng lớn, trường sức mạnh méo mó phát huy vượt xa người bình thường của anh cũng đã bị nghiền ép hoàn toàn.

Đến tận khi anh sắp xong đời, tiếng nhịp tim của Lục Tân cũng càng lúc càng lớn, thình thịch thình thịch, lồng ngực vang lên như tiếng trống, bên ngoài cơ thể Lục Tân nổi lên từng sợi gân xanh, máu chảy nhanh đến mức như vượt quá giới hạn chịu đựng của cơ thể.

“Gừ!”

Hai mắt đỏ như máu của anh đột nhiên trở nên đen nhánh.

Trên mặt anh còn nở một nụ cười mỉm bình tĩnh, chỉ là khóe môi căng chặt, khiến cho nụ cười còn có một hàm ý khác.

“Tôi đồng cảm với bọn họ, thật sự cũng chỉ là đồng cảm mà thôi...”

“Còn đối với anh, tôi nghĩ nên dùng một phương pháp khác...”

Cùng lúc đó, trường sức mạnh méo mó xung quanh anh đột nhiên xuất hiện một chút thay đổi khác thường.

Đó là một hạt màu đen nổi lên từ bên ngoài cơ thể Lục Tân, trông như cái chấm màu đen, nhưng thật ra là từng hạt từng hạt vô cùng rõ ràng, những hạt màu đen này không ngừng nổi lên, chúng chèn ép lên nhau, tỏa ra một hơi thở đầy bạo ngược.

So với giá chữ thập bao vây khắp nơi ở thị trấn nhỏ này, so với trường sức mạnh méo mó của Lục Tân khi trước.

Thì trước hạt màu đen này, chúng chẳng đáng là gì.

Ngay khi hạt màu đen này xuất hiện, cả thế giới đều rung lắc thật mạnh,

“Vút!”

Lục Tân giơ tay ra, đột nhiên nắm được một xúc tua.

Đây là thần kinh mạch máu phóng ra từ trên người Đại giáo chủ Ecuador, nó giống như một con rắn đang cố gắng hết sức chui vào trường sức mạnh của Lục Tân. Nhưng lúc này, Lục Tân lại tay không giật lấy xúc tua này giống như là anh đang rất tò mò về chúng.

Có điều ngay khi anh nắm xúc tua này, nó đã lập tức biến mất.

Anh xòe bàn tay, trong lòng bàn tay chỉ là một nhúm tro vụn.

Những đoạn xúc tua bị anh nắm lấy chớp mắt mất đi đặc tính của nó, biến thành tro.

Trên mặt Lục Tân bỗng nhiên nở nụ cười vui vẻ.

Hạt màu đen trên người anh nhanh chóng trở nên linh hoạt hơn, nhanh chóng di chuyển khắp trường sức mạnh méo mó bao quanh cơ thể anh.

Vì thế tất cả xúc tua chui vào bên trong trường sức mạnh đều bị hạt màu đen chạm vào.

Sau đó chúng nó không rút ra ngoài mà cùng run lên bần bật, rồi lập tức biến thành tro bụi.

“Tại sao lại như vậy?”

Trên giá chữ thập cắm ở bốn phía, sắc mặt Đại giáo chủ Ecuador lập tức vặn vẹo, sợ hãi như là nhìn thấy ma.

Những cái xúc tua kéo dài về phía Lục Tân đều lập tức đứt đoạn, giống như rắn mất đầu bay lơ lửng giữa trời.

Đại giáo chủ Ecuador vừa sợ vừa giận, vội vàng thu hồi xúc tua trong tiếng hét vang.

“Ha ha...”

Cũng vào lúc này, Lục Tân bật cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn xung quanh Đại Giáo Chủ.

Đôi con ngươi của anh đen nhánh, khóe môi cong lên hai bên mang tai, dùng một giọng điệu hưng phấn và cuồng nhiệt để tiếp tục nói:

“Đó chính là, hủy diệt anh hoàn toàn!”

“Ha ha ha...”

Trong tiếng cười, cả người anh nhào về phía trước, một tay kéo sợi xúc tua về phía mình, bàn tay nắm sợi xúc tua không có hạt màu đen, vì thế anh đã thành công kéo được anh ta, hơn nữa khi những sợi xúc tua đang co lại theo bản năng đều bị chặt đứt.

Ánh mắt anh lộ ra nụ cười hưng phấn, nương nhờ sức mạnh này rồi vội vàng vọt về phía giá chữ thập.

Anh đồng cảm với những người bất hạnh kia, nhưng cũng chỉ là đồng cảm.

Còn đối với nơi bẩn thỉu, với người độc ác, nên đập thì vẫn phải đập!

“Tinh thần của Đại giáo chủ xuất hiện dao động khác thường, anh ta...”

“Đang bị suy yếu nhanh chóng!”

Trong căn nhà di động, Thần Quan khoa học kỹ thuật nhìn hàng loạt số liệu đang dao động đã sợ đến mức nhảy dựng lên, trượt tay hất đổ cà phê lên người mình.

Nhưng anh lại chẳng có thời gian quan tâm, vội vã vươn tay ra.

Bàn tay chỉ gõ bàn phím theo quán tinh, đứng đối diện với những máy móc tinh vi kia anh ta lại chẳng thể làm gì.

Bởi vì dao động quá lớn, anh ta không biết phải làm sao mới có thể giúp được Đại Giáo Chủ.

Cho nên anh ta chỉ có thể ngơ ngác nhìn về phía ông cụ trong xe, Tần Nhiên cũng đang nhìn về phía ông cụ.

“Cho nên, rốt cuộc chúng ta đang đối mặt với thứ gì?”

Vành nón của ông cụ bị đè xuống rất thấp, qua một hồi lâu mới có động tĩnh, ông ta khẽ thở dài, ngẩng đầu lên, trông ông ta giống như mới vừa ngủ gật đến giờ mới từ từ tỉnh giấc, trong mắt có hơi mở mịt, nhưng lại thay đổi rất nhanh.

Loại mờ mịt này trở thành tán thưởng mơ hồ.

Ông ta tháo mũ xuống, để lộ mái tóc trắng phau, khẽ thở dài một hơi, nói: “Vừa rồi tôi đã nói với hai người.”

“Cậu ta là người đã từng bị ô nhiễm nặng nề, sau đó được chúng tôi chữa khỏi trong một tình huống bất đắc dĩ.”

Sau đó ông cụ nhìn vào ánh mắt hai người kia, cười nói: “Nhưng tôi chưa từng nói với hai người.”

“Lúc ấy thứ ô nhiễm cậu ta chính là tinh thần thể đang bị chúng ta cho là “Thần” lúc này?”

“Cho nên, cậu ta chính là người từng bị ô nhiễm.”

“Mà kỳ diệu nhất chính là, cậu ta lại có năng lực đồng cảm...”

“... Đây là sức mạnh của Người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận