Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 772: Oa Oa dã man (2)

Oa Oa dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Lục Tân, vẻ mặt rất ấm áp.

Sau đó, trong ánh mắt trống rỗng của cô bé, giống như đã có một chút tập trung. Đôi mắt cô bé bình tĩnh nhìn về phía xa, nơi tác phẩm điêu khắc kia vừa ném thanh trường kiếm. Chiếc dù trong tay cô bé nhẹ nhàng được nhấc lên, trên mái tóc có kẹp một chiếc kẹp màu hồng phấn bỗng tỏa ra ánh sáng dồn dập mà chói mắt.

Xung quanh cơ thể của cô bé, sức mạnh tinh thần đang xoay tròn càng ngày càng nhiều.

Lượng cấp tinh thần xung quanh cô bé đã tăng lên bằng một tốc độ đáng kinh ngạc.

“Tạch…”

Chiếc kẹp trên tóc cô bé đột nhiên vỡ ra, hóa thành nhiều mảnh vỡ vụn.

Ngay một khắc sau đó, chiếc dù của cô bé chỉ ra phía trước, một cây giáo màu đỏ sậm đâm thẳng về phía trước.

“Ầm ầm ầm…”

Tác phẩm điêu khắc ném ra thanh trường kiếm kia bị hào quang màu đỏ sậm xuyên thủng, vết nứt ở ngực vì bị kiếm đâm kia đã biến thành một cái lỗ lớn như quả bóng rổ.

Vết nứt kia ngày ngày càng lan rộng ra xung quanh, cuối cùng phá vỡ toàn bộ cơ thể thành các mảnh nhỏ.

“bạch bạch bạch…”

Nhưng cũng chính bởi vì như vậy, làm cho các tác phẩm điêu khắc xung quanh xuất hiện phản ứng.

Từ mắt của chúng, ánh sáng lạnh, chậm chạp từ từ lóe lên.

Mặc dù kích thước mỗi con khác nhau, nhưng hành động của chúng lại cực kỳ giống nhau.

Tất cả đều chậm rãi xoay người, đồng loạt đem vũ khí trên cơ thể mình rút ra, có người là thanh giáo dài, có người là máy chém, cũng có người cầm hỏa hình, có bức tượng lại cầm móc câu sắc bén, một số khác lại có xuất hiện nhiều hình dạng, mọc đầy răng cưa.

Chúng đồng thời rút những vũ khí đã tự giết bản thân mình ra, cùng tích tụ lực lượng lại.

“Ông…”

Thanh âm run rẩy tỉ mỉ đan xen cùng một chỗ, tạo thành một âm thanh chói tai, vang động.

Tất cả vũ khí đều từ bốn phương tám hướng bay tới, tập kích về phía Lục Tân và Oa Oa, giống như bầy ong đang cùng nhau bay tới trước mặt.

Không cần biết là những bức xạ tinh thần hỗn loạn xung quanh, hay vũ khí đều đang khuấy động bầu không khí này.

Mà cũng có thể là do có nhiều người có nồng độ phóng xạ tinh thần cao đan xen nhau, tạo nên sự nặng nề và áp lực cho không khí.

Vào lúc này, tất cả đều đan xen thành từng mảnh dòng nước ngầm.

Lục Tân và Oa Oa thì đang ở trong nơi trung tâm của mạch nước ngầm này.

Cảm giác này, cực kỳ giống như toàn bộ thế giới đang quay cuồng, điên đảo, mà tất cả sự đè ép đều hướng đi qua hai người này.

"Em dựa vào phía sau..."

Lục Tân thấp giọng nói với Oa Oa một câu, sau đó giang hai tay, đứng ở trước mặt Oa Oa.

Lúc anh kiên định bước ra một bước, bên cạnh đã bắt đầu xuất hiện trường lực vặn vẹo hướng ra, chống đỡ phía bên ngoài. Trường lực này đem tất cả những bức xạ tinh thần đã không ngừng ảnh hưởng đến tư duy và giác quan của anh đẩy ra xa, để nó không ảnh hưởng đến tư duy của anh nữa, cũng đem Oa Oa bao phủ ở bên trong.

Sự công kích từ bốn phương tám hướng kia không phải dùng trùng kích tinh thần là có thể ngăn cản.

Cho nên, anh đã sử dụng từ trường gấp khúc của người không có năng lực.

Trong phiến lực trường này, quỹ tích của tất cả sự vật đều sẽ bị ý niệm của anh ảnh hưởng.

Cụ thể ảnh hưởng đến bước nào, còn phải xem tinh thần lượng cấp của bản thân người không có năng lực.

Ý nguyện lúc này của Lục Tân, chính là để cho tất cả vũ khí, toàn bộ đều rơi vào trên người mình.

Vốn là năng lực đối với người không có năng lực, Lục Tân vận dụng cũng không thuần thục.

Bởi vì hầu hết các trường hợp, anh đều dựa vào khả năng của gia đình, như vậy thì anh có thể xử lý mọi thứ rất tốt.

Nhưng tại thời điểm này, nhất định anh phải sử dụng thành thạo.

Bởi vì bị trường kiếm xuyên qua rất đau.

Anh không muốn Oa Oa phải chịu đựng cuộc tấn công của những vũ khí này.

Thân là đội trưởng, vào thời điểm thích hợp, mình nhất định phải bảo vệ tốt đội viên của mình.

Ý chí của Lục Tân đã thành công.

Nhưng khi lực trường bên cạnh anh mở ra, vũ khí bay vào phiến lực trường này, đều bị anh ảnh hưởng.

Linh hoạt giống y như cá, nhao nhao vòng qua phía sau lưng anh và Oa Oa.

"phập, phập...”

Từ nhiều góc độ khác nhau, đống vũ khí này đều bay nhanh về phía anh, sau đó từng cái, từng cái một cắm trên người anh.

Mặc dù nó là một loại vũ khí giả, được tạo thành do bức xạ tinh thần đan xen nhau, nhưng chúng nó vẫn cực kỳ dễ dàng mà đâm xuyên qua người anh.

Thậm chí Lục Tân có thể cảm nhận được da thịt bị xé rách, lục phủ ngũ tạng đều bị vũ khí lạnh như băng lướt qua.

Máu tươi trong cơ thể giống như nước suối, ùn ùn kéo ra.

Vô số "vũ khí" cắm vào trên người Lục Tân, làm cho thoạt nhìn anh cực kỳ giống như một con nhím.

Những vũ khí này được tạo thành từ bức xạ tinh thần và cũng không phải là thật.

Nhưng dưới tình huống mật độ phóng xạ tinh thần dày đặc như vậy, chúng nó lại giống như đao kiếm binh khí chân chính, không có gì khác biệt.

Lục Tân duỗi hai tay ra, cảm thụ cảm giác đau đớn khi bị một loại vũ khí khác nhau, xé rách thân thể mình.

Cảm giác này cực kỳ mới lạ, mỗi một món binh khí xuyên qua cơ thể anh đều khiến anh có thể cảm nhận được trùng kích cường đại, cảm giác đau đớn kịch liệt của thần kinh, máu thịt bị cắt đứt. Thậm chí là đối với những thứ vốn sinh ra để chết chóc, cái loại cảm giác sợ hãi từ sâu trong nhân tính này.

Thực ra anh cũng không bị thương, nhưng trên người cũng xuất hiện một số vết thương thật sự.

Loại bức xạ tinh thần đan xen thành vũ khí này có thể nói là một loại công kích cấp độ nhận thức.

Khi bản thân cho rằng mình bị công kích, nó sẽ xuất hiện vết thương.

Thế nhưng, nếu như không phải là nhận thức thì tinh thần phóng xạ quá mức nồng đậm cũng có thể ảnh hưởng đến thực tế.

Cho nên, khi vũ khí chạm vào cơ thể, xác thực là anh cũng sẽ bị thương một chút.

"Rất thú vị."

Biểu tình Lục Tân hơi vặn vẹo, giống như uống một ngụm rượu cay.

Sau đó anh chậm rãi vươn hai tay ra, hít sâu một hơi, dùng sức vung xuống.

Bốp bốp!

Đủ loại vũ khí của mấy bức tượng kia ở bên ngoài thân thể anh bị anh vung tay gạt hết xuống đất.

Từng cái từng cái rơi xuống, giống như đống sắt vụn bên chân.

Chỉ còn lại một số vết thương trên người anh, miệng vết thương dữ tợn, máu tươi đầm đìa.

Ở phía sau anh, Oa Oa nhìn bộ dáng Lục Tân ngăn cản tất cả công kích kia, giống như là bị dọa sợ.

Biểu hiện có hơi ngớ ngẩn.

Nhưng rất nhanh, cô bé có chút lo lắng, nhẹ nhàng rơi xuống, đi tới bên cạnh Lục Tân, cẩn thận vươn ngón tay mảnh khảnh ra, ở sau lưng anh có một chỗ da thịt nứt ra, nhẹ nhàng chạm một cái, ngay lập tức trên đầu ngón tay trắng nõn dính máu tươi.

Oa Oa cúi đầu nhìn một giọt đỏ thẫm, trong hốc mắt có nước mắt chảy xuống.

Cây dù nhẹ nhàng buông xuống, lực lượng tinh thần xung quanh gào thét như cuồng phong.

Cô bé đang tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận