Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 972: Đầm lầy Ma Trơi (1)

Bởi vì đã thu được lợi nhuận cực khủng từ hắc thảo, nên bây giờ phải vì hắc thảo mà trả một cái giá cực đắt?

Lục Tân nghe xong phỏng đoán của Hàn Băng, lập tức chìm vào trong dòng suy nghĩ miên man.

Đột nhiên anh cảm thấy rất thú vị.

Không ngờ ô nhiễm mất ngủ ở thành phố Hắc Chiểu lại khiến cho thành phố này xuất hiện hiện tượng đáng sợ, gần như mỗi một người bị đánh cắp giấc ngủ đều mang dáng vẻ tiều tụy và mỏi mệt khiến người khác phải đồng tình, nhưng khi nghĩ đến nguyên nhân họ mất ngủ, thì lại chẳng thấy đáng để đồng tình.

Đương nhiên trong thành phố này cũng có rất nhiều người đáng được đồng tình.

Cho dù là nhân viên lễ tân tính tình nóng nảy, nhưng trong tình huống không ai xử lý lại tự mình đi lên thu dọn thi thể của khách trọ, hay là bé gái còn học cấp hai mà đã phải đi hát rong để chăm sóc em trai, họ đều là những người đáng được đồng tình.

Hơn nữa thành phố này nhất định còn có rất nhiều những người vô tội bị cuốn vào giống như các cô.

Nhưng bản thân thành phố này thu được một khoản lợi nhuận kếch xù từ hắc thảo, ngược lại cũng nên có một vụ tai nạn giống vậy.

Phất lên nhờ hắc thảo, chết cũng vì hắc thảo, rất hợp lý mà?

“Nếu như là điều tra chính thức thì cần phải cẩn thận kiểm tra thêm nhiều vấn đề nữa.”

“Nhưng bây giờ chúng ta không có điều kiện, cho nên trước mắt cũng chỉ có thể tạm thời đưa ra kế hoạch theo logic này.”

Hàn Băng nói: “Vừa rồi tôi cũng đã nhắc nhở những người trong tổ anh đơn binh, từ giờ trở đi không được tùy tiện dùng thức ăn, thuốc lá, thậm chí là nguồn nước trong thành phố Hắc Chiểu. Vừa rồi tôi cũng đã nhờ anh Bích Hổ mang nước lọc mà chúng ta dùng để uống trên đường lên, nước trong thành phố này lọc qua ba lần có lẽ sẽ không sao, nhưng nhất định không được ăn đồ của bọn họ.”

“Ngoài ra, tôi cũng vừa nhắc nhở Đàn Gia, bảo ông ta ra lệnh cưỡng chế đám đàn em của ông ta tạm thời không được dùng hắc thảo.”

“Chẳng qua, hy vọng không lớn.”

“Chính Đàn Gia cũng nói, sai đàn em của ông ta đi chém người thì dễ, nhưng bảo bọn từ bỏ thứ đồ kia thì còn khó hơn so với lên trời.”

Lục Tân gật đầu, anh có thể hiểu được tại sao Đàn Gia lại nói vậy.

Nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên mặt Hàn Băng, anh cũng chân thành tán dương: “Đừng đặt áp lực quá lớn, cô đã làm rất tốt rồi.”

Đâu những tốt, mà còn là cực kỳ tốt.

Thật ra trước khi đến thành phố Hắc Chiểu, ở phương diện nào thì người có năng lực đều có ưu thế hơn người bình thường.

Ví dụ như, khi bị ô nhiễm tấn công, người thường thậm chí còn chẳng thể chống cự lại được.

Ở một mức độ nào đó, bên trong tiểu đội người có năng lực có thêm một người bình thường thì chẳng khác gì gánh thêm một cục tạ.

Nhưng trong khoảng thời gian đi thành phố Hắc Chiểu này, biểu hiện của Hàn Băng đã làm Lục Tân phải lau mắt mà nhìn cô.

Cho dù là cẩn thận chuẩn bị sẵn thuốc lá cho anh, hay là phát hiện nhân viên liên lạc của thành phố Hắc Chiểu có chút bất thường, rồi quyết định tạm thời ẩn nấp để điều tra, hoặc là lúc đi ăn cơm, xuất phát từ cẩn thận mà không họ chạm vào đồ ăn của thành phố Hắc Chiểu...

Những chi tiết này đều vô tình giúp cho tiểu đội đơn binh của họ tránh khỏi tình trạng “lật xe”…

Đương nhiên, cũng có khả năng làm nhiệm vụ này không thể hoàn thành trước thời hạn.

Càng không cần phải nói, trong lúc này còn suy nghĩ đủ các chi tiết, đồng thời cô ấy còn đưa ra một kế hoạch điều tra tỉ mỉ kỹ càng, rồi phát hiện ra các manh mối quan trọng.

Đơn giản mà nói, ngay từ đầu thái độ của Lục Tân với Hàn Băng là lo vì bảo vệ cô ấy mà anh phải phân tán quá nhiều sức lực.

Nhưng bây giờ, anh lại lo lắng mình không thể biểu hiện được sự chuyên nghiệp và năng lực của một đội trưởng trước mặt cô gái nhỏ này…

… Dù sao thì người có năng lực cũng cần mặt mũi mà!

… Huống chi đây là lần đầu tiên anh dẫn đội với cương vị là đội trưởng!

“Cũng không có gì...”

Dường như Hàn Băng cũng nghe ra sự chân thành trong lời khen ngợi của Lục Tân, vì thế cô ấy cười xấu hổ, nói:

“Tôi chỉ lo lắng mình quá vô dụng, gây thêm phiền phức cho anh đơn binh mà thôi, vì thế nên càng phải nỗ lực hơn nữa.”

Sau đó cô ấy xoa mắt, nói: “Có điều tuy rằng bây giờ chúng ta đã có phát hiện mới, nhưng vẫn còn rất nhiều vấn đề cần giải quyết.”

“Ví dụ, đã xác định được mấu chốt gây ra ô nhiễm diện rộng ở thành phố Hắc Chiểu là hắc thảo, nhưng mà nên làm sao để giải quyết được mắt xích của loại ô nhiễm này?”

“Nguồn lây nhiễm đầu tiên ở thành phố Hắc Chiểu là nơi nào?”

“Loại quái vật được sản sinh ra từ việc đánh cắp giấc ngủ của người trong thành phố, rốt cuộc là thứ gì?”

“Và quan trọng nhất là một thành phố bị ô nhiễm diện rộng như thế, cần làm gì mới có thể làm sạch được…”

Nghe thấy Hàn Băng nói, lúc này Lục Tân mới ý thức được vấn đề.

Giải quyết ô nhiễm chính là cắt đứt mắt xích ô nhiễm, hoặc là trực tiếp xử lý sạch nguồn lây nhiễm.

Mà vấn đề của thành phố Hắc Chiểu nằm ở chỗ cho dù đã biết mắt xích ô nhiễm của họ, nhưng mà lại chẳng thể nào chặt đứt được.

“Giống như Đàn Gia không thể bắt đàn em của mình từ bỏ hắc thảo, chúng ta cũng không cách nào làm cho cả thành phố Hắc Chiểu từ bỏ hắc thảo.”

Hàn Băng và Lục Tân cùng nghĩ đến một vấn đề, khẽ nói: “Đây không phải là việc mà một tiểu đội người có năng lực như chúng ta có thể làm được.”

“Nhất là trong tình huống thành phố này đang ẩn giấu một vài đối thủ rất đáng gờm.”

Lục Tân gật đầu.

Ít nhất thì Hàn Băng đã nói đúng một nửa, đứng trước thành phố này, họ cảm thấy rất bất lực.

Giống như đứng trong một đám người, dù biết rõ họ đang đâm đầu và đường chết, nhưng không thể nào khuyên răn họ, chỉ có thể nhìn họ rơi vào vực sâu.

“Trong tình huống không thể nào chặt đứt được mắt xích logic của họ, vậy chúng ta chỉ có thể tìm nơi xuất hiện nguồn lây nhiễm.”

“Với lại, vì đặc điểm logic của loại ô nhiễm này mà chúng ta không thể nào tìm ra nguồn lây nhiễm qua chuỗi logic, bởi vì nếu nguồn lây nhiễm này có thể thông qua đặc tính của nó để đánh cắp giấc ngủ của những người dùng hắc thảo rồi khiến họ mất ngủ, vậy thì nó có thể trốn tránh ở bất cứ chỗ nào trong thành phố này, và cũng có thể có số lượng rất nhiều, giống như anh đơn binh đã nhìn thấy trong tòa nhà quỷ ám.”

“Muốn làm sạch, thì chúng ta cần phải biết có bao nhiêu quái vật tinh thần giống vậy, và nguồn gốc của chúng.”

“Trước mặt, thì tôi thấy đây là một lượng công việc cực kỳ lớn.”

Nghe cô ấy nói đến đây, Lục Tân lại nhớ ra một thứ, vội cười nói: “Tôi có cái này cho cô xem.”

Nói rồi, anh ngồi xuống cạnh Hàn Băng, lấy một tập hồ sơ trong túi màu đen ra.

Đây chính là hồ sơ cuộc họp mà anh lấy được trong phòng họp khi đi tra xét tòa nhà quỷ ám của Bảo vệ Thiên Hòa.

Sau khi tiến hành hành động thần bí kia xong, các quản lý cấp cao lập tức tổ chức cuộc họp này, vậy tám chín phần mười hồ sơ này có liên quan đến hành động thần bí đó.

“Tóm tắt hành động kế hoạch Ma Trơi.”

Hàn Băng nhìn thấy tập hồ sơ này, lập tức bừng tỉnh, liếc mắt nhìn Lục Tân một cái.

Sau đó cô ấy nghiêng đầu nhìn lại, khi nhìn rõ tập hồ sơ này thì ngẩng đầu, vẻ mặt đã trở nên nặng nề hơn.

“Trong tin tức cầu viện mà thành phố Hắc Chiểu gửi cho Thanh Cảng chúng tôi có nói, nguyên nhân họ xảy ra ô nhiễm đáng sợ thế này là bởi vì họ chấp hành kế hoạch của viện nghiên cứu Nguyện Thực, trong lúc họ làm sạch các vùng cấm cấp S xung quanh đã xảy ra bất trắc, gặp tai ương.”

“Mà vùng cấm cấp S gần với thành phố Hắc Chiểu nhất chính là đầm lầy Ma Trơi mà Từ Côn từng nhắc tới...”

Hàn Băng hơi trầm ngâm, sau đó thuật lại những tin tức mà mình có được cho mọi người nghe.

“Nhưng tiếc là về đầm lầy Ma Trơi này, chúng ta chỉ biết mỗi cái tên của nó, còn bên trong có sinh vật thần bí nào, tính chất nguồn lây nhiễm là gì thì chúng ta hoàn toàn không biết chút gì, cả trong tin tức cứu viện của thành phố Hắc Chiểu cũng không nhắc đến những điều này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận