Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1478: Vẫn cần hai trăm triệu (2)

Nói tới đây, cô hơi dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp:

“Cho đến trước khoảng thời gian đó, khi cậu quyết định sẽ phối hợp với Thanh Cảng, để Thanh Cảng giúp cậu kiểm tra năng lực, giúp cậu tìm được một khởi đầu chính xác, đồng thời cũng để nghiên cứu sâu thêm về năng lực của cậu, chúng tôi mới lại bắt đầu điều tra về thân phận và bối cảnh của cậu.”

“Cho đến hai ngày trước, cuối cùng cũng có kết quả.”

Lúc nói ra những lời này, cô cố gắng thả chậm tốc độ, để Lục Tân biết được động cơ của việc làm này của Bộ phận thông quan đặc biệt Thanh Cảng.

Bởi vì đã tiếp xúc với quá nhiều người năng lực, bản thân cô cũng biết rõ.

Phần lớn người năng lực đều không thích các tổ chức trực thuộc chính phủ quản lý bọn họ một cách gay gắt.

Mà việc điều tra về thân phận bối cảnh lại thường xuyên là một trong những minh chứng cho việc bị kiểm soát gắt gao ấy.

Dù vậy, trông Lục Tân lại không hề tỏ ra nhạy cảm trước chuyện này, sau khi nghe xong những lời Trần Tinh nói, anh cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Anh không ngại việc người khác điều tra thân phận của mình, bởi vì bản thân anh cũng luôn luôn điều tra về chính thân phận của anh.

Về phần những chuyện khác, anh cảm thấy mình phải cẩn thận, không được sơ suất, không tỏ ra sợ cuộc điều tra.

Ngược lại, anh lại còn thấy hứng thú hơn: “Kết quả mà cô vừa nói là cái gì?”

“Tất cả đều nằm trong tập tài liệu này.”

Trần Tinh đặt tập tài liệu màu xanh da trời xuống trước mặt Lục Tân, trên phong bì có in con dấu “Cơ mật”.

“Việc điều tra thân phận của cậu thật sự rất phiền phức.”

Nhìn Lục Tân, Trần Tinh từ từ giải thích: “Lúc ban đầu khi thành phố Cao Tường xây xong, đã có một khoảng thời gian khi tất cả mọi thứ đều lâm vào trạng thái hỗn loạn, không có sự sống. Nhất là Thành phố vệ tinh 2, mấy năm trước, nơi đó vẫn chưa được liên kết tới mạng lưới Internet một cách chính thức nên những tài liệu ở đó đều bị thất lạc hoặc làm rối tung lên cực kỳ nghiêm trọng. Hơn nữa, những hồ sơ cá nhân có liên quan tới cậu cũng chẳng cần phải nói, tất cả đều đã bị một người nào đó cố gắng xóa đi dấu vết.”

“Tôi biết rồi.”

Lục Tân gật đầu.

Theo những gì anh biết, lúc đó, ông bảo vệ ở trường tiểu học Trăng Máu đã từng xóa đi những dấu vết về sự tồn tại của anh.

“Vì vậy, chúng tôi đã phái rất nhiều nhân viên để lục soát tất cả các kho tài liệu, về cơ bản thì những nơi đó đều trống rỗng. Chúng tôi còn đến thăm cả trường cấp ba nơi cậu đã từng theo học, sau đó chợt phát hiện ra một hiện tượng vừa kỳ lạ lại vừa đặc biệt. Khi hỏi về tên của cậu, thầy cô ở nơi đó, ngoài ra cũng có các bạn học đã từng học chung khóa đều nói rằng bọn họ có chút ấn tượng. Vậy nhưng khi bảo bọn họ hãy kể một cách chi tiết, bọn họ lại hoàn toàn không thể nhớ nổi.”

Lục Tân hơi xuất thần.

Sâu trong lòng, hình như bản thân anh không hề thấy chuyện này kỳ lạ.

Bởi vì tuy biết rằng bản thân đã học xong cấp ba, vậy nhưng mỗi khi ai đó bắt anh kể lại những kỷ niệm thời học trò, chính anh cũng cảm thấy thật mơ hồ.

Trí nhớ của anh bắt đầu trở nên rõ ràng là từ đêm mưa kia, bắt đầu từ lúc gặp gỡ cô giáo Tiểu Lộc…

“Dù vậy, chúng tôi vẫn phái các nhân viên điều tra lục soát từng ngõ ngách một, cuối cùng cũng tìm được một ít manh mối.”

Trần Tinh hơi dừng lại để cho Lục Tân có thời gian tiêu hóa, sau đó mới tiếp tục nói:

“Mà manh mối lần này lại có liên quan đến tòa nhà cũ nơi cậu đã từng sinh sống kia.”

Lục Tân khẽ ngước mắt, con ngươi bình tĩnh nhìn về phía Trần Tinh.

Thật ra thì cho tới bây giờ, bản thân anh vẫn còn rất nhiều điều không hiểu về tòa nhà cũ kia.

Trần Tinh nhẹ nhàng hắng giọng, từ từ nói: “Chúng ta điều tra về cậu bằng tất cả phương diện chúng tôi có thể thử. Bởi vì chúng tôi có thể chắc chắn rằng, dù dấu vết có bị xóa đi một cách tinh vi thì nhất định vẫn còn một vài manh mối sót lại. Vì vậy, có một đội điều tra viên đã bắt đầu điều tra về tòa nhà cũ nơi cậu từng sinh sống, bao gồm cả thời gian khi tòa nhà cũ xuất hiện, hóa đơn tiền điện nước của nơi này hoặc các ghi chép trong việc kinh doanh…”

“Lúc đầu, chúng tôi cũng không thu hoạch được gì nhiều, những trang tài liệu sạch sẽ như đã bị giặt đi.”

“Cho đến khi…”

Giọng nói của cô chợt trầm xuống, nhẹ giọng nói: “Chúng tôi tìm được một công nhân viên cũ đã đăng ký đến ở tại tòa nhà vào năm đó.”

Trong lòng Lục Tân cũng dần dần bắt đầu trở nên căng thẳng.

“Chuyện này đã trôi qua rất lâu, người công nhân viên cũ ấy cũng chẳng phải là người có năng lực nên đương nhiên là sẽ không thể có bất kỳ ấn tượng nào về chuyện lúc đó. Vậy nhưng, sau khi điều tra ra được việc ông sẽ đăng ký đến làm tại một nơi ở gần mặt trăng máu trong thời gian lâu dài, chúng tôi đã quyết định là sẽ nghiêm túc đối xử với ông. Vì vậy, chúng tôi mới ra lệnh cho một người năng lực ‘hệ bác sĩ’ đến trích xuất trí nhớ của ông ấy.”

“Cuối cùng, trong quá khứ đã bị lãng quên của ông ấy, chúng tôi tìm được một bức tranh…”

Nói xong, cô nhẹ nhàng mở tập tài liệu ra, nội dung bên trong lập tức xuất hiện trước mặt Lục Tân.

Bên trong tài liệu có viết chi tiết về tuổi tác, tên họ, nơi từng làm việc của vị công nhân viên cũ.

Còn có những đánh giá về trạng thái tinh thần của ông để đảm bảo rằng đoạn trí nhớ này là thật.

Vậy nhưng thứ hấp dẫn Lục Tân nhất vẫn chính là một hình phác họa trông vô cùng phức tạp, đây chính là trí nhớ của ông lão, hơn nữa còn được cao thủ phác họa lại một cách rõ ràng trong tập tài liệu, như thể mọi chi tiết và hình ảnh đều giống hệt như trong kí ức…

Trong một góc hình ảnh, Lục Tân nhìn thấy một người đàn ông đang ôm một đứa bé đến đăng ký tại quầy.

Anh biết cả hai người.

Người đàn ông kia chính là dáng vẻ của mình bây giờ, chẳng qua là lại đang mặc một chiếc áo sơ mi.

Còn đứa trẻ kia chính là bản thân ở nơi sâu nhất trong ký ức, sau rời khỏi cô nhi viện không bao lâu, nó vẫn có biệt hiệu là “Bạo quân”.

Bản thân lúc trưởng thành ôm theo bản thân khi còn nhỏ, cả hai đang đứng xếp hàng, tiến hành thủ tục đăng ký…
Bạn cần đăng nhập để bình luận