Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 281: Gia đình nhiệt tình hiếu khách (1)

Tòa nhà nơi gia đình Lục Tân ở chỉ có sáu tầng.

Nhìn ra xa, phần lớn các tòa nhà xung quanh đều khá cao, cho nên thường che khuất tòa nhà cũ này.

Cho dù vào ban ngày, ánh sáng cũng hiếm khi lọt được vào, cho nên trong phòng trước sau vẫn hơi u ám.

Hơn nữa bởi vì đường sá đan xen khắp nơi, nên tòa nhà gần đây nhất cũng phải cách tới năm sáu chục mét. Nơi này giống như một tồn tại nào đó bị lãng quên trong góc khuất của thành phố này, bị mấy con đường nhỏ quanh co gập ghềnh bao quanh.

Nhưng vì gần đường chính, hơn nữa còn thông với mấy chung cư tương đối đông đúc, cho nên đèn đường vẫn còn tốt.

Lúc này, có thể nhìn thấy từng ngọn đèn đường dần tắt đi, bắt đầu từ con đường nhỏ phía xa.

Dường như có hai con quái vật đang cắn nuốt ánh đèn, từ hai con đường nhỏ bò dần về phía tòa nhà cũ này.

Không có ánh đèn, ánh trăng máu trên không trung của thành phố lại càng sáng hơn.

Lục Tân khẽ gật đầu, sau đó trở lại trong phòng khách, ngồi ở trên sô pha, lẳng lặng nhìn lên ti vi.

Bởi vì có nhiều con đường thông qua phía dưới tòa nhà cũ, gió bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Những tờ báo và túi ni lông trên mặt đất bị từng cơn gió hỗn loạn cuốn lên, bay lên không trung, sau đó lại bị lặng lẽ xé rách.

Từ phía xa, theo ánh đèn đường dần tắt, hình như có hai cơ thể năng lượng vô hình gặp nhau ở phía trước tòa nhà cũ.

Người bình thường không nhìn thấy được chúng, chỉ cảm giác được vị trí của chúng, thấy không khí ở đó dường như bị bóp méo. Mà trong lúc bọn họ nhìn thấy, theo trực giác sẽ tự nhiên sinh ra tâm lý sợ hãi đối với khu vực đó.

Nhưng ở dưới tình huống ánh trăng máu từ trên cao chiếu xuống, lại mơ hồ làm cho khu vực không khí vặn vẹo xuất hiện từng mảng sáng tối mơ hồ.

Nếu lại tăng thêm sức tưởng tượng, có thể ghép những mảng màu sắc này thành hình.

Đó là một con quái vật tinh thần có hình dạng của cây leo trinh đằng ba mũi và một con quái vật có cơ thể béo tốt, trên người quấn một cái vòng xâu đầy đầu người.

Chẳng biết chúng xuất hiện từ đâu nhưng lại gặp nhau ở trước tòa nhà cũ. Chúng ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà cũ.

Hầu hết các cửa sổ của tòa nhà cũ này đều tối đen, chỉ có một cửa sổ ở tầng bốn vẫn hiện ra ánh đèn ấm áp.

Vì vậy, hai con quái vật thông qua các tuyến đường khác nhau, đồng thời leo về phía cửa sổ này.

Con quái vật có hình dạng giống như cây trinh đằng ba mũi bám sát vào mặt tường, bắt đầu lan tràn dần lên phía trên.

Con quái vật tinh thần có đáng vẻ mập mạp, đeo vòng cổ xâu đầu người lại kéo thân hình to béo, chen dần qua hành lang.

"Tích..."

Lúc nó đi xuyên qua những chiếc xe máy đậu trong hành lang, vị trí mặt đồng hồ của xe máy lập tức lóe lên ánh đỏ chói mắt.

Đây là thiết bị dò tìm tinh thần được gắn trên xe máy.

Ánh đỏ kỳ quái này lúc sáng lúc tối trong hành lang tối tăm, đổ nát lại tươi đẹp.

Con quái vật tinh thần này dường như cảm giác được điều gì đó không ổn, nó vẫn tiếp tục leo lên trên nhưng với tốc độ chậm hơn.

Nhưng dường như trí lực có sẵn của bản thân nó không đủ để cho nó phân biệt được những điều đó, vì vậy nó vẫn chậm rãi bò về phía trước.

Chúng đi qua nơi nào, không khí ở đó bắt đầu vặn vẹo, hơn nữa còn có chút áp lực.

Bất kể là con chuột trong xó tối hay con mèo hoang trong phòng trống đều cảm thấy sợ hãi, chít chít meo meo trốn ra ngoài.

Mèo lớn tha mèo nhỏ, những con chuột cắn đuôi nhau nối thành một đường thẳng, hoang mang chạy vội.

Chúng càng tiến vào tòa nhà cũ lâu, nơi này dường như càng thêm tối tăm.

Nó dường như bị bóng tối dày đặc hơn bao phủ.

Chỉ có một cửa sổ ở vị trí tầng bốn còn hiện ra ánh sáng ấm áp.

Hình như… càng ấm áp hơn.

Con quái vật tinh thần có hình dạng cây trinh đằng ba mũi kia lan tràn trên vách tường của tòa nhà cũ, kéo dài về phía trước.

Nó đã vượt qua tất cả các cửa sổ, cũng phủ kín cả mặt tòa nhà cao tầng.

Cuối cùng chỉ còn lại một cửa sổ có ánh đèn sáng trưng kia.

Dưới ánh trăng, từng xúc tua màu đỏ sẫm giống như bầy rắn từ các phương hướng bò đến gần cửa sổ kia.

Chúng tích góp lực lượng, giống như nước chảy, chuẩn bị tràn vào trong cửa sổ này...

Mà ở trong hành lang, con quái vật tinh thần có cơ thể mập mạp kia đã bò tới tầng bốn, đồng thời chậm rãi di chuyển cơ thể, dần bò về phía cánh cửa phòng đóng chặt, chỉ có vài tia sáng le lói hắt qua khe cửa.

Tất cả đầu người trên vòng cổ đều lộ ra biểu tình cười trên nỗi đau của người khác.

Cũng đúng vào lúc này, trong không khí đột nhiên vang lên một tiếng cười "Hì hì", giống như có một cô gái đáng yêu đang cười.

"Két..."

Cây trinh đằng ba mũi trên vách tường của tòa nhà đang chuẩn bị lan tràn vào trong cửa sổ duy nhất đang mở, đột nhiên cánh cửa sổ này được nhẹ nhàng mở ra. Một người phụ nữ mặc trang phục tinh tế, đặc biệt còn trang điểm nhẹ xuất hiện ở trước cửa sổ như đang chào đón khách.

"Chờ gì vậy?"

Bà rụt rè lại nhiệt tình mỉm cười nói: "Sao còn chưa vào?"

Cùng lúc đó, trong hành lang, khi con quái vật có dáng vẻ béo tốt, quanh thân quấn vòng xâu đầu người nghe được tiếng cười của cô gái kia, lại nhìn thấy phía trước đột nhiên sáng hơn. Bởi vì cửa phòng trước mặt đang được người ta chậm rãi đẩy ra.

Cửa không đóng, ánh đèn ấm áp trong phòng lập tức tràn vào hành lang tối tăm.

Nhưng ánh đèn này lập tức tối đi, dường như có một bóng đen cao lớn đứng ở cửa.

Động tác của hai con quái vật tinh thần đều thoáng chậm lại.

Con quái vật tinh thần có hình dạng của cây trinh đằng ba mũi đã bám vô số xúc tua ở bên cạnh cửa sổ tầng bốn, lúc này lập tức do dự.

Con quái vật tinh thần trong hành lang cũng ngừng di chuyển.

Vào lúc này, những đầu người trên thân nó cũng lộ ra vẻ mặt kỳ lạ lại do dự.

"Vù!"

Lúc này, trong thành phố vệ tinh 4.

Cậu học sinh cấp ba mới ăn được hai miếng mì vằn thắn, gương mặt lạnh lùng tối tăm đột nhiên ngước lên, chân mày nhíu chặt.

"Sao vậy?"

Những người ngồi ăn cùng đều bất giác hỏi thăm.

Trên gương mặt cậu học sinh cấp ba có chút ngập ngừng và mờ mịt: "Tôi... Không biết..."

"Ong ong oong..."

Cũng vào lúc này, điện áp trong căn phòng duy nhất của tòa nhà cũ tại thành phố vệ tinh 2 đột nhiên trở nên không ổn định, ánh đèn không ngừng nhấp nháy, ở trạng thái chập chờn và không ổn định, thậm chí giống như lập tức lan tràn ra, từ tòa nhà cũ kéo dài về phía con đường bên cạnh, tất cả bóng đèn bất kể sáng hay tối đều đồng thời nhấp nháy, sau đó "bộp" một tiếng vỡ nát.

Trăng máu trên không trung lại càng sáng hơn, đẹp hơn.

Cây trinh đằng ba mũi leo đến cửa sổ bắt đầu dần bò vào trong cửa sổ.

Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra nó không quá tự nguyện. Thân thể của nó căng ra. Mà loại trạng thái này thậm chí khiến cho cơ thể nó càng hiện rõ dưới ánh trăng máu, giống như một đám rắn đang liều mạng kéo cơ thể về.

Nhưng cách lôi kéo này dường như vô nghĩa, nó vẫn dần trượt vào bên trong cửa sổ.

"A a a..."

Tốc độ nó trượt vào bên trong cửa sổ bất giác càng lúc càng nhanh, thậm chí phát ra âm thanh giống như dây thép cứa vào thủy tinh.

Vì vậy, cơ thể che phủ một diện tích cực lớn, gần như lan tràn cả mặt tòa nhà cũ đã nhanh chóng trượt hết vào trong cửa sổ.

Bất kể nó có muốn hay không.

Đối mặt với bà chủ tao nhã lại dịu dàng như vậy, có ai có thể từ chối được chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận