Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 89: Nhờ vả cá nhân

"Sự cố nguồn ô nhiễm đặc biệt số 041, cho mình ba vạn sáu, đưa qua cho cô giáo Tiểu Lộc nhưng chị ấy chỉ nhận năm ngàn, mình cầm về ba vạn mốt. Sự cố ô nhiễm đặc thù số 039 lần kia với Bích Hổ, mình chỉ lấy được một nửa, tổng cộng là một vạn sáu. Sau đó, nhiệm vụ lần này cho tương đối ít, chỉ có một vạn hai... Có điều huấn luyện ở đây mỗi ngày đều trợ cấp ăn rất cao, năm ngày đầu là một trăm, ba ngày gần đây là hai trăm, trừ đi tiêu xài bình thường của mình... Không... Hết cả thảy là..."

Lục Tân chậm rãi tính, cho ra một con số: "Sáu vạn lẻ một trăm..."

"A, đúng rồi, cũng không phải là không tốn gì, trừ đi ba mươi tệ mua quà vào cái hôm đến cô nhi viện ăn sủi cảo, trừ bốn tệ đi tàu điện ngầm... Không đúng, trong thẻ tàu điện ngầm còn tiền, không cần trừ... Cho nên bây giờ mình còn dư... Sáu vạn lẻ bảy mươi!"

Sau đó anh chậm rãi trầm tư, cô nhi viện bây giờ đã dọn đến một chỗ cách không xa sở cảnh vệ, từ nơi mình huấn luyện bây giờ, thậm chí có thể nhìn thấy nóc nhà nhọn nơi xa, trước đó Lục Tân cũng đi xa xa nhìn một chút, chắc chắn nơi đó tốt hơn rất nhiều so với trước kia, chỉ là cải tạo từ khu dân cư cũ nên vấn đề nằm ở chỗ thang máy hỏng, cô giáo Tiểu Lộc lên xuống lầu không tiện.

Còn nữa, dọn đến nơi đó mỗi tháng phải cần đóng tám mươi tệ tiền thuê nhà.

"Vẫn là mình mua một căn thì tương đối tốt hơn nhỉ..."

Lục Tân yên lặng nghĩ trong lòng.

Mà dựa theo vị trí trung tâm thành phố, một căn nhà theo giá thị trường là trăm vạn, tính theo thu nhập của mình thì vẫn còn thiếu đến chín mươi vạn...

Chín mươi vạn tính theo tiền lương lại đầu công việc, chắc cũng khoảng mười hai năm...

"Nếu như thu nhập mỗi tháng đều cao như vậy thì tốt rồi, chỉ cần tích luỹ hơn một năm là đủ..."

Lục Tân không khỏi nghĩ đến: "Chỉ tiếc rằng sau khi trải qua một lần loại bỏ sâu, nguồn ô nhiễm to nhỏ đều được tập trung lại và thanh lý đi không ít, trong thời gian ngắn, chỉ e rằng chẳng có nhiều nhiệm vụ như vậy để tiếp nhận, muốn mua nhà vẫn phải để dành tiền thôi..."

Cũng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Lục Tân tùy ý đáp lời lại, nữ cảnh lặng lẽ đi đến, cô ấy vốn muốn hỏi thăm Lục Tân một chút rằng bữa tối nên chuẩn bị cái gì, nhưng lại thấy Lục Tân đang rất nghiêm túc cầm một cái máy tính kiểu cũ tính đi tính lại nên cũng không dám quấy nhiễu, chỉ chêm thêm nước trà vào trong ly cho Lục Tân, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài, lo lắng rằng mình sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh.

Thấy trên tờ giấy kia viết tỉ mỉ đầy các loại số liệu phức tạp, còn vị đơn binh thần bí này lại cầm máy tính không ngừng tính toán nghiệm chứng, sắc mặt lại có vẻ nghiêm túc như vậy, xem ra là một công việc vô cùng quan trọng mà lại thần bí nên cô ấy cũng không dám nhìn lén nữa...

Đợi đến khi ăn xong phần cơm trứng luộc với thịt lợn kho mà cô nữ cảnh kia đem lên, Lục Tân mới từ trong phòng họp bước ra.

Anh đút tay vào túi vào thang máy đi xuống dưới, chuẩn bị đến căn nhà sát vách mà sở cảnh vệ sảnh chuẩn bị cho mình để nghỉ ngơi.

Lúc này đã là đêm khuya, toàn bộ sở cảnh vệ chẳng còn nhìn thấy ai, chỉ có hai nhân viên cảnh sát đang trực ban, thảo luận về một quyển manga, mà khi thấy Lục Tân đi xuống, bọn họ lập tức trở nên nghiêm túc một chút, chững chạc đàng hoàng lật văn kiện trong tay ra xem.

Lục Tân cảm thấy có chút bất đắc dĩ, mình cũng đâu phải lãnh đạo của bọn họ.

Có điều, dường như toàn bộ sở cảnh vệ đều có vẻ hơi kính sợ mình, cũng không biết bọn họ xem mình là gì nữa.

Đi ra cổng của sở cảnh vệ, chậm rãi duỗi lưng một cái, xương cốt phát ra tiếng răng rắc rất nhỏ, cảm giác thật thoải mái.

Sau cả ngày bận rộn, mới có thể đổi lấy được cảm giác nhẹ nhõm khó có được.

Sắp kết thúc loại bỏ rồi, lo lắng do những quái nhân kia mang đến trước đó cũng có thể loại bỏ rồi.

"Là anh đơn binh à?"

Ngay lúc Lục Tân đang lo rằng về nhà hay là cứ ở lại ký túc xá ở bên cạnh mà sở cảnh vệ đã sắp xếp cho để nghỉ ngơi, sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nói.

Giọng nói này cực kì đột ngột, Lục Tân chợt xoay người qua.

"Ha ha, anh đơn binh không cần căng thẳng đâu, tôi không có ác ý..."

Ở phía sau anh, trong một con hẻm nhỏ đen tối có một bóng người đang từ từ đi ra, mở miệng cười.

Ngoài dự liệu, người này lại là một người mập mạp cầm theo một cặp công văn, khoảng chừng bốn mươi tuổi.

Lục Tân dò xét từ trên xuống dưới người mập mạp này một chút, cảm thấy nhìn cũng chẳng quen mắt.

Sau đó lông mày của anh không khỏi hơi nhíu lại, nhìn người này không giống nhân viên cảnh sát, nhưng lại biết danh hiệu của mình...

"Tự giới thiệu mình một chút..."

Người mập mạp chủ động cười rồi bước lên, dường như theo bản năng muốn bắt tay, nhưng cũng nhịn lại được nên chỉ cười tự giới thiệu, nói rằng: "Kẻ hèn này họ Lưu, kinh doanh một công ty cố vấn ở chủ thành, nhưng bởi vì nghiệp vụ quan hệ nên thường xuyên lui tới giữa những thành phố vệ tinh. Lần này, tôi mạo muội đến tìm anh đơn binh, là bởi vì nhận được sự ủy thác của một vị, xin anh đi giúp một chuyện ở chỗ ông ấy..."

Lục Tân khẽ trầm mặc một chút, đưa tay kéo lấy cánh tay đã thu hồi lại của đối phương rồi cầm một chút.

Anh hơi hiếu kỳ mà hỏi: "Sao ông lại biết tôi?"

Nếu như người này gọi tên của anh, như vậy Lục Tân sẽ cho rằng ông ta có thể là một khách hàng nào đó trong công việc trước kia của mình, nhưng mà ông ta trực tiếp gọi mình là đơn binh, việc này nói rõ là ông ta biết bây giờ anh đang làm công việc thứ hai, như thế mới lén lén lút lút đợi mình bên ngoài phòng chờ của sở cảnh vệ, hơn nữa còn biết cả danh hiệu của mình, Lục Tân cảm thấy mình nên cẩn thận một chút thì cũng là bình thường.

"Lui tới vì mặt nghiệp vụ, tôi cũng hiểu rõ rất nhiều "người năng lực" của thành phố Thanh Cảng, vả lại cũng đã từng quen biết."

Người đàn ông mập mạp này mỉm cười giải thích một câu, muốn rút bàn tay của mình lại, nhưng không thể rút về, đành phải duy trì loại tư thế xấu hổ này, ông ta có chút khó chịu, mở miệng nói: "Chuyện xảy ra thế này, có một cô con cái của một ông cụ bị một căn bệnh nguy kịch... Là loại bệnh nguy kịch mà trước mắt những điều trị ở chủ thành đều không có cách nào chữa được, cho nên, ông ấy hi vọng mời anh đơn binh qua xem giúp thử..."

"Đó cũng không phải một loại nhờ vả chính thức, phải nói là đó là một lời cầu xin giúp đỡ cá nhân."

"Giúp đỡ cá nhân..."

Lục Tân hơi nhíu mày, sau đó phản ứng lại: "Nhận việc riêng?"

Sắc mặt của người mập mạp có hơi cổ quái, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, cười nói: "Cũng có thể hiểu như vậy."

Lục Tân khẽ nhíu mày, bảo rằng: "Phù này với quy định công việc này của chúng tôi không?"

"Quy định công việc..."

Người mập mạp kia cũng không ngờ rằng Lục Tân sẽ hỏi như vậy, thế mà sửng sốt một chút.

Lại nghĩ, phù không với quy định công việc của cậu hay không sao cũng phải hỏi tôi chứ?

Chỉ có điều, may mắn thay ông ta cũng vô cùng có kinh nghiệm, cười nói: "Bộ thanh lý nguồn ô nhiễm đặc biệt, hẳn là thuộc về một loại hình thức làm thuê, không phải sao?"

"Hơn nữa, theo tôi được biết, ít nhiều gì người năng lực ở thành phố Thanh Cảng đều nhận một ít nhờ vả cá nhân."

"…"

Trái lại, Lục Tân chẳng ngờ đến câu nói này, khẽ trầm mặc một chút, tạm thời vẫn chưa trả lời.

Người đàn ông mập mạp đó thì cười nói: "Xin anh đơn binh yên tâm, dù cho ông cụ kia ở chủ thành thì cũng là một người có thân phận, ông ấy nhờ tôi đến giao thiệp với anh, chỉ là không hi vọng sẽ thông qua bộ quản lý ô nhiễm đặc biệt để trực tiếp xử lý chuyện này, cũng không phải là có gì khác không muốn cho ai biết, nhiệm vụ lần này anh có thể lên báo, chỉ cần thanh minh đây là nhờ vả cá nhân là được rồi..."

Lục Tân vẫn cầm lấy tay của ông ta, lẳng lặng nhìn ông ta.

Nụ cười của người mập mạp có hơi cứng lại, nghĩ nghĩ gì đó rồi lại bổ sung: "Mặt khác, nếu như anh có thể trị cho con gái của ông cụ kia hết, ông ấy nguyện ý thanh toán mười vạn tệ làm thù lao, cho dù trị không hết thì cũng sẽ có một vạn, coi như là phí cho anh đã cực nhọc đi chuyến này."

"Một vạn!"

"Mười vạn!"

Lục Tân còn tưởng rằng mình nghe lầm, chậm rãi buông tay ông ta ra.

Người mập mạp lén vẫy vẫy bàn tay rồi cười nói: "Lực tay của anh đơn binh lớn thật, tôi còn tưởng rằng anh muốn bóp nát tay của tôi nữa chứ."

Lục Tân lắc đầu, bảo: "Tôi bóp nát tay của ông làm gì."

Vừa rồi, anh nghĩ nếu như có gì đó không thích hợp thì sẽ kéo cái tay của này của ông ta xuống.

Sau khi đã trải qua chuyện bị người tinh thần cải tạo theo dõi trước đó, anh vẫn có một chút mẫn cảm với chuyện thế này.

Trong khi buông bàn tay của ông ta ra, anh cũng nháy mắt về hướng phía sau tên mập mạp.

Đây là đang ra hiệu cho em gái đang treo ngược trên tường ở bên cạnh có thể buông đầu của ông ta ra rồi.

Nhìn khuôn mặt tươi cười hiền lành của cái tên mập mạp kia, Lục Tân trầm mặc một chút, bảo rằng: "Tôi cần phải xin bên trên trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận