Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 726: Thật sự không phải tôi làm (2)

"Như này là đủ rồi đúng không?"

Một lúc sâu, Lục Tân cất cái vẻ mặt ngạc nhiên suýt chút nữa đã lộ ra ngoài của mình.

Thay bằng cái vẻ mặt không ngạc nhiên chút nào, nghiêm trang gật đầu.

"Xác định trường vực đã bị phá hủy."

Trần Tinh tiếp tục cầm bộ đàm, nói: "Có thể cử tiểu đội vào hỗ trợ."

Lục Tân vốn nghĩ sẽ bận thêm lúc nữa, không ngờ Trần Tinh vừa tới đã xử lý hết mọi việc một cách nhẹ nhàng.

Trần Tinh làm xong hết mới nói với Lục Tân:

"Bởi vì không thể xác định được tình huống của tràng vực lúc trước, cho nên chúng ta là người duy nhất có thể tiến vào đây."

"Bây giờ không chỉ mình nơi đây xuất hiện biến dị. Xung quanh Thang Cảng, các điểm tụ tập đều đã cử lực lượng vũ trang đến. Bọn họ không phân tốt xấu công kích hết tất cả thế lực ngoại lai, ngay cả chúng tôi cũng bị bọn họ tấn công trên đường bay tới.”

"Trên đường tới Thần Bà và Hùng Hài Tử đã rời đi, điều tra chuyện này."

"Bây giờ chúng ta còn rất nhiều việc phải làm."

"Điều tra mục đích thật sự của Giáo hội Khoa học và Công nghệ và bạo loạn vũ trang ở các điểm tụ tập xung quanh."

Nghe cô nói, sắc mặt của Lục Tân càng trở nên nghiêm túc.

Trong lòng anh cảm thấy rất thoải mái.

Trần Tinh thở dài, nói với Lục Tân: "Hai người có năng lực anh nói đang ở đâu?"

Lục Tân giơ ngón tay lên, nói: "Ở bên kia, không biết bọn họ đã chết hay chưa."

"Tôi sẽ thẩm vấn bọn họ.”

Trần Tinh nói: "Nếu mọi chuyện đã bắt đầu, cho dù họ có chết đi chăng nữa thì chuyện này cũng sẽ không kết thúc "

Nhớ tới tin đồn Trần Tinh có năng lực thẩm vấn người chết trong Thanh Bộ Đặc Biệt, Lục Tân chợt cảm thấy rất tò mò.

Nửa tiếng sau, thêm tiếng trực thăng vang lên, trên không trung xuất hiện năm chiếc trực thăng.

Sau mỗi nhiệm vụ, Lục Tân đều rất mong đội hỗ trợ tiến vào, bởi vì như thế có nghĩa nhiệm vụ đã hoàn thành có thể thả lỏng nghỉ ngơi.

Nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy ít người từ đội hỗ trợ đến vậy.

Hơn nữa trước đó anh cũng nghe Trần Tinh nói lần này đội hỗ trợ không phải phụ trách thực hiện nhiệm vụ, mà chỉ cung cấp cho họ một số trợ giúp nhất định mà thôi.

Phần lớn đội quân của Thang Cảng vẫn còn ở trong thành phố, chưa nhận được lệnh rời khỏi thành phố.

Ông lão tóc bạc trắng và người phụ nữ tóc đỏ được đưa đến nhà thẩm vấn.

Bích Hổ tự tay chuyển bọn họ đi.

Lúc nhìn thấy bộ dạng của hai người họ, gã nhìn Lục Tân bằng một ánh mắt kì lạ.

Dù sao bộ dạng của hai người này thật quá thê thảm.

Lúc di chuyển ông lão, gã phát hiện cả người ông lão như biến thành một quả hạch đào, bàn chân bị xuyên thủng, ngực và bụng bị bỏng bởi một loại chất lỏng nào đó, một cánh tay bị đốt đến khét. Một cái chân bị đứt chỉ còn lại một chút máu thịt, Bích Hổ phải dùng đến một mảnh vải bao lại mới không khiến thân thể lão tan nát.

Lục Tân bị ánh mắt của gã làm cho bối rối, đành phải giải thích: "Không phải tôi làm đâu."

"Đúng, đúng vậy.."

Bích Hổ liên tục đồng ý: "Nhất định không phải anh làm, tôi biết mà."

Một lát sau, khi di chuyển người phụ nữ tóc đỏ mới biết toàn bộ bắp chân cô ta đã bị vùi xuống đất, máu thịt toàn bộ chân đã được mài sạch, chỉ còn lại những bộ xương đỏ như máu, cắm sâu vào trong đất. Quan trọng nhất lúc kéo cô ta ra mới phát hiện cô ta vẫn còn sống, thậm chí còn tỉnh táo, vẫn lẩm bẩm nỉ non hát những bài hát kì lạ.

Chỉ là, lời ca gần như không nghe thấy được, bởi vì tiêu hao tinh thần lực quá nhiều, cũng không có lực ảnh hưởng.

Lục Tân có chút hoảng hốt, nói: "Chuyện này cũng không phải tôi làm..."

"Phải, phải, phải, tôi biết..."

Bích Hổ vừa lia lịa gật đầu vừa kéo cô ta vào trong nhà kho, không dám ngẩng đầu nhìn Lục Tân.

Lúc Trần Tinh và Tửu Quỷ thấy bộ dạng của hai người họ cũng giật mình. Trần Tinh thất thanh nói:

"Tại sao lại thành ra như thế này?"

Lục Tân hơi khó xử, nhưng may mắn Bích Hổ đã giành trả lời trước anh: "Không phải đội trưởng làm."

Đột nhiên, Trần Tinh và Tửu Quỷ nhìn Lục Tân bằng ánh mắt kỳ quái.

Lục Tân cảm thấy rất oan ức.

Sau khi chuyển hai người họ vào trong xưởng, cuối cùng Lục Tân cũng thấy được Trần Tinh thẩm vấn người khác như thế nào.

Tuy hai người bọn họ chưa chết, nhưng cách cái chết cũng không còn xa.

Một trong số họ đã bị tổn thương rất nghiêm trọng, hoàn toàn bị phá hủy ý thức và lối suy nghĩ, đầu trở thành trạng thái giống như một cái vỏ rỗng. Năng lực của Trần Tinh phát huy đến mức mạnh nhất nhưng cũng không thể đánh thức người đó, tay chân chỉ co quắp.

Nhưng ngược lại khi Trần Tinh nhìn thẳng vào mắt cô ta đặt câu hỏi, người phụ nữ tóc đỏ phản ứng lại một cánh yếu ớt.

Trần Tinh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi vài câu quan trọng:

"Cô là ai?"

"Tùy tùng của đại giáo chủ Tai Ách, Kỵ sĩ Hoa Hồng."

"Các người đến đây làm gì?"

"Truyền bá giáo lý Phúc Âm..."

Cuộc thẩm vấn của Trần Tinh hết sức nhàm chán, bởi vì cô cần nhân lúc người phụ nữ có thể trả lời hỏi thật nhiều vấn đề, đồng thời nghiệm chứng lại để đảm bảo rằng người phụ nữ không bị ảnh hưởng bởi ai đó cố ý đưa ra câu trả lời sai trước khi trả lời những câu hỏi này.

Cho đến lúc này Lục Tân mới có chút thời gian rảnh rỗi, ra ngoài nhà xưởng hút một điếu thuốc.

Cô bé đang ngồi trên chiếc trực thăng cách đó không xa, im lặng ngồi đó, bên cạnh không có một ai.

Bây giờ cô bé đang ở bên ngoài thành phố, không cần phải.... Trong tình huống này tất cả mọi người đều cố gắng tránh xa cô bé hết mức để tránh gặp chuyện ngoài ý muốn.

Lục Tân cảm thấy mình nên đi qua đó.

Nhưng anh lại không biết nên nói cái, cho nên anh đứng tại chỗ suy nghĩ một điếu thuốc.

Sau đó anh đi qua.

Khi nghe thấy tiếng bước chân của anh, cô bé ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ hình cáo.

Trong hốc mắt là con ngươi đen.

Thật kì lạ, dù đang đeo mặt nạ nhưng Lục Tân có thể thấy cô bé đang cười.

"Em đang suy nghĩ gì trong đầu?"

Lục Tân chậm rãi tìm lời nói.

Thật ra anh đã nghe Bích Hổ lanh mồm lanh miệng nói, cô bé không chịu nghe lời khuyên của ai, cố chấp đi theo tìm mình. Trong lòng anh cảm thấy rất vi diệu, dù sao... Bản thân chỉ là một người công dân tốt tuân thủ mọi quy tắc.

Trước mặt chính là tài liệu phản diện!

Nhưng ngẫm đến cảnh cô bé cúi đầu ra khỏi thành phố, mọi người trong thành phố lại cuống cuồng lo sợ không thể giữ cô bé ở lại.

..... Đúng là quá cảm giác!

.... Tay đấm mạnh nhất là tay đấm mạnh nhất, cáu kỉnh cũng khiến cả thành phố chịu phục.

Cô bé vẫn luôn cúi gằm mặt, khi nhận thấy Lục Tân đến gần cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, dường như lo lắng bị ai mắng. Nhưng sau khi nghe câu hỏi của Lục Tân, cô bé cảm thấy giọng điệu của anh không có vẻ gì là tức giận mới dám ngẩng đầu lên. Thấy Lục Tân cười cười, cô bé bỗng nhiên nhớ ra gì, suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không nói gì, đột nhiên quay người mò ra phía sau chỗ ngồi.

Một lúc sau, cô bé lấy ra một chiếc hộp nhỏ và đưa cho Lục Tân xem,

Bên trong là sáu chiếc bánh bao bằng gạo nếp với các màu xanh, đỏ, vàng, một số giống đầu mèo, một số giống lợn.

Lục Tân không khỏi sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Đúng lúc anh đang đói bụng."

Anh cầm chiếc hộp, dựa vào trực thăng, chia sẻ bánh bao gạo nếp với cô bé.

Cơn mưa nhẹ xung quanh đã tạnh, bầu trời hừng sáng.

Những tia nắng xuyên qua những đám mây phía đông, chiếu xuống vùng đất hoang dã đầy mưa gió.
Bạn cần đăng nhập để bình luận