Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1527: Cây bút là của người ta, em gái là của bản thân (1)

"Không có?"

"Anh nhìn thấy cả rồi em còn nói không có?"

Lục Tân đã nhìn thấu lời nói dối của em gái ngay lập tức, mặc dù cô đã nhanh chóng giấu đi, nhưng Lục Tân có ấn tượng đặc biệt sâu đậm với cây bút đó, bởi vì phía trên quấn những sợi vàng, bản thân khi đó cũng động lòng... Điều này không quan trọng, quan trọng đó là vũ khí của tên trộm lửa!

Đối với anh mà nói, đó là thứ gần như tương đương với chiếc kéo của mẹ, làm sao mà em gái lấy trộm được?

Lúc đó cô len lén chui tới chui lui, thỉnh thoảng nhìn chiếc ba lô nhỏ của mình không vững tâm, chính vì đã trộm cây bút này?

Cô nói mình đã gây họa khá lớn, cũng là chỉ chuyện này?

Trong một lúc, các loại chi tiết tràn ngập vào đầu, Lục Tân cảm thấy đầu đều có chút lớn.

Có điều, cũng chính vì vậy, mới chợt hiểu ra tại sao em gái lại phá vỡ ảo tưởng một cách dễ dàng như vậy.

Chân lý.

Sức mạnh của chân lý không chịu sự che đậy, bản thân hồi đó đã chứng minh điều này khi thi triển lực lượng ảo tưởng trước mặt tên trộm lửa.

Chính nhờ cây bút này, em gái mới giúp được mọi người phá vỡ ảo tưởng.

Lục Tân hít một hơi thật sâu, không tiếp tục truy cứu trách nhiệm của em gái, vội vàng nhìn sang hai vị tiến sĩ Trương và Vương, thì thấy họ lúc này cũng đã thoát khỏi ảo tưởng, đang ôm nhau, vừa mừng vừa sợ liếc nhìn hành lang rách nát xung quanh.

Mà ở phía trước, Tiến sĩ An ngã ngồi xuống đất, họng súng trên tay vẫn còn bốc khói.

Ở nơi xa hơn, "xác" của những con ruồi điện tử rơi trên mặt đất, phần lớn đều đã bị phá hủy.

"Cô không sao chứ?"

Lục Tân bước nhanh đến, đỡ lấy cánh tay Tiến sĩ An.

Tiến sĩ An rõ ràng cũng đang bối rối nhìn xung quanh...

Dường như không biết đây rốt cuộc có phải là một ảo giác được thay đổi theo cách khác, hay thực sự đã bị phá hủy hết.

Cho đến khi cảm nhận được cái chạm thực sự vào lòng bàn tay Lục Tân, mới chắc chắn rằng mình đã trở về hiện thực, đột nhiên hơi căng thẳng:

"Vừa rồi anh đã nghe được gì?"

"Hả..."

Lục Tân liếc nhìn Tiến sĩ An một cái kỳ quái, thành thật nói: "Tôi vừa nghe thấy một quả dưa."

Tiến sĩ An trong nháy mắt nổ tung, cắn răng nói: "Anh nghe lầm rồi, tôi không liên quan gì đến người đó..."

"Phải phải phải..."

Lục Tân vội vàng gật đầu theo lời nói của cô ta, đồng thời kéo cô ta lên.

Thoạt nhìn, có vẻ như cô ta đang ở trong trạng thái không tốt lắm, nhưng cũng chưa thực sự phải hứng chịu loại vết thương chí mạng.

Ngoại trừ bụi khắp người, tất đen ở hai chân cũng bị xé bỏ, không có vết thương nào đáng kể.

Lúc này mới hơi yên tâm, đột nhiên lại nói: "Viện nghiên cứu của các người phổ biến nữ cầu hôn nam sao?"

"Anh..."

Tiến sĩ An chợt nhìn về phía anh, hơi cắn răng.

"Tùy tiện hỏi một chút."

Lục Tân vội vàng xua tay, đột nhiên nghiêm túc nhìn Tiến sĩ An, nói: "Nhưng cô đừng lo, thật ra cô rất nữ tính."

Tiến sĩ An sững sờ trong giây lát.

Còn Lục Tân thì nhìn cô ta với một nụ cười thân thiện trên khuôn mặt.

Người phụ nữ này trước đây luôn có chút quá đà.

Làm bản thân không được tự nhiên.

Đồng thời cũng âm thầm lo sợ có phải vì trong viện nghiên cứu có quá ít đàn ông chất lượng cao như mình, nên mới khiến cô ta chủ động như vậy không, nhưng trong quá trình lao ra khỏi lực lượng ảo tưởng vừa rồi, trong lúc vô tình đã nghe được những lời nỉ non của cô ta.

Ngược lại mơ hồ phản ứng lại, do vết thương trong nội tâm của cô ta mới khiến cô ta hành động hành động như vậy?

Chứng minh sự quyến rũ của bản thân bằng biểu hiện của tất cả mọi người.

Để chứng minh cho người đàn ông đã chết kia rằng hắn không nên nhảy lầu?

Nghe có vẻ không hợp lý.

Nhưng mà, người ngoài vốn rất khó có thể hiểu được một số logic hành vi của những người đã bị tổn thương trong lòng.

Có điều, sau khi biết chuyện của cô ta, Lục Tân dần dần, ngược lại không hề cảm thấy người phụ nữ này chán ghét.

Cô ta chỉ là rất cô đơn.

Trong lòng nghĩ như vậy, Lục Tân nhìn Tiến sĩ An với ánh mắt dịu dàng hơn.

Ngay khi Tiến sĩ An cảm thấy trong lòng mơ hồ có chút cảm động, anh đột nhiên nói: "Hơn nữa cô cũng không cần tự ti."

Tiến sĩ An lại có chút mờ mịt.

"Không có kinh nghiệm không phải là lỗi của cô."

Anh nghiêm túc an ủi, sau đó lấy mình làm gương nói: "Tôi cũng không có!"

"Anh tự hào như vậy làm gì?"

Tiến sĩ An nhất thời lại có chút phát điên: "Muốn cùng tôi giải quyết vấn này?"

"Hả..."

Lục Tân ngược lại lập tức sửng sốt, sau đó vội vàng xua tay bày tỏ: "Không được không được, điều đó chắc chắn không được..."

"Anh..."

Tiến sĩ An đột nhiên cảm thấy đau nhói ở não.

Vừa mới sử dụng năng lực quá mức, lại bước đi trong một thời gian dài dưới sự bao trùm của năng lực ảo tưởng khổng lồ như vậy, cả não và cơ thể đều phải chịu áp lực cực lớn, vừa rồi thoát ra chưa thở mạnh mấy cái, lại bị lục tân chọc tức tim có chút chịu không nổi.

Đầu óc thậm chí còn khó chịu hơn trước, có loại kích động rất muốn đè anh xuống đất, đánh một trận, hoặc chứng minh rốt cuộc có được hay không.

Tuy nhiên, tính chuyên nghiệp của cô ta vẫn khiến cô ta phải kìm lại, cứng rắn thay đổi chủ đề, nói:

"Rời khỏi trước rồi hẵng nói..."

Vừa nói vừa chật vật đứng thẳng người, đồng thời hỏi: "Làm sao phá được ảo tưởng vậy?"

"Vừa rồi tôi nghe hai người nói, gì mà bút của tên trộm lửa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận