Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 668: Thị trấn mỉm cười (1)

Đối mặt với nhóm đồng nghiệp đã chết nhưng lại không biết mình đã chết, không biết phải nói sự thật thế nào với họ...

Đây tưởng chừng như là một vấn đề đơn giản, nhưng lại luôn khiến lòng người có chút nặng nề.

"Ha..."

Trần Tinh chậm rãi thở dài, bước lên giày cao gót, đi về phía trước, nói: "Bây giờ chúng ta bắt đầu công việc của mình."

"Thứ nhất, tra tất cả cơ sở dữ liệu tìm các sự việc ô nhiễm đặc biệt có tình trạng tương tự."

"Thứ hai, phân tích loại ô nhiễm nào có thể gây ra các tình huống tương tự. "

"Thứ ba, đưa ra tất cả các báo cáo dữ liệu của họ cho tháng này, so sánh xem liệu có thể tìm ra manh mối hay không. "

Một đám nhân viên sợ run, lập tức tản ra bốn phía.

Tuy nhiên các tổ trưởng của mỗi tổ đều nhanh chóng phân công và truyền đạt công việc cho mọi người.

Lục Tân lặng lẽ quan sát, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy công việc của Tổng bộ Thanh Bộ Đặc Biệt, ấn tượng chung là hiệu quả.

"Chuyện này có thể liệt vào sự kiện ô nhiễm cấp độ B."

Trần Tinh đi đến bên cạnh Lục Tân, nhỏ giọng nói: "Nhưng điều này được xác định bởi số lượng người nhiễm và độ phân tán của nguồn ô nhiễm, độ nguy hiểm của nó không dừng lại ở đó. Nơi đó quá gần Thị Trấn Vui Vẻ, và rất có thể sẽ ảnh hưởng đến việc dọn dẹp Thị Trấn Vui Vẻ sắp tới của chúng ta. Cho nên, dù xử lý nó như cấp độ S cũng thật phải cẩn trọng..."

Lục Tân gật đầu: "Đúng vậy."

Kỳ thật anh rất muốn hỏi, vì chuyện quan trọng như vậy, nên thù lao sau sự kiện được tính ở mức nào?

Nhưng mà anh vẫn không nói ra thành lời.

Bản thân anh không còn là tay mơ vừa mới đến Thanh Bộ Đặc Biệt nữa, nói chuyện phải biết ngó trước ngó sau.

“Để điều tra vấn đề này, lấy mẫu, kiểm tra và phong tỏa các điểm quan sát đều là những vấn đề cấp bách.”

Trần Tinh ngước đầu nhìn Lục Tân, nói: "Nhưng vì chúng ta không biết ngọn nguồn của ô nhiễm đặc biệt này ở nơi nào, cách lây lan như thế nào, cho nên mới không dám để đội thu thập thông tin tiếp xúc với bọn họ. Những nhân viên điểm quan sát đã bị nhiễm xạ thành xác sống, có người mặc đồ bảo hộ rất chu đáo, như thế càng không biết đồ bảo hộ có thể ngăn chặn được nguồn ô nhiễm hay không."

"Vì vậy, tôi chỉ ra lệnh phong tỏa, chưa làm những việc khác."

Lục Tân gật đầu, cho rằng Trần Tinh làm rất đúng.

Trên thực tế, dường như hành động của người lãnh đạo hiếm khi mắc phải sai lầm nào.

Anh đã từng thấy kiệt tác Hắc Thai ở Thủy Ngưu Thành, cảnh này khiến Lục Tân hiểu rõ được sự nguy hiểm của ô nhiễm mạnh mang lại.

 Những người bình thường không có sức đề kháng nào khi đối mặt với loại ô nhiễm này.

Ở một trình độ nào đó, những thành viên đội điều tra được đào tạo chuyên nghiệp mặc quần áo bảo hộ này thực sự tương đương với những người bình thường khi đối mặt với nguồn ô nhiễm mạnh như vậy.

Khi căng thẳng, thái độ làm việc phải được thể hiện.

Anh nói thẳng: "Tôi có thể xuất phát bất cứ lúc nào."

Trần Tinh nhìn về phía Lục Tân với ánh mắt vui mừng, tán thưởng, thậm chí có chút cảm động.

Cô không nhiều lời thêm nữa, chỉ nói: "Một mình anh đi hay cần người giúp đỡ không?"

Lục Tân hơi lo lắng một chút.

Chuyện lần này Thanh Bộ Đặc Biệt đáp ứng sẽ cử bốn người đến trợ giúp anh xử lý khu cấm cấp S.

Nhưng chuyện này vừa mới được nêu ra vào sáng nay, những người trợ giúp vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, anh không biết nên hợp tác với những người đó như thế nào. Bây giờ đưa bọn họ theo có hơi sớm, hơn nữa hiện tại đang đối mặt với một sự kiện ô nhiễm đặc biệt chưa rõ nguồn gốc...

Vì thế anh nói: "Bây giờ không cần, tôi có thể tự mình đến đó."

Trần Tinh nhìn anh một cái rồi nói: "Tôi sẽ thu xếp máy bay trực thăng cho anh ngay lập tức… Vất vả rồi.”

Lúc nói chuyện điện thoại với anh cô đã hai lần nói "Vất vả", dường như đối với cô việc Lục Tân thường xuyên đối mặt với những sự kiện như này là nằm trong quy định, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi xấu hổ...

"Phải là cô vất vả mới đúng."

Lục Tân nghe vậy cười chân thành nói với Trần Tinh: "Dù sao tôi cũng nghỉ giữa chừng một hai ngày, buổi chiều chớp mắt một chút. Nhưng cô từ lúc ở trung tâm thành phố đến bây giờ vẫn chưa nghỉ ngơi lúc nào... Đôi mắt hơi thâm đen rồi."

Trần Tinh liếc Lục Tân một cái thật sâu, sau đó bật cười, đeo kính râm vào.

Sau đó cô vỗ nhẹ vào vai Lục Tân rồi nói: "Phải hết sức cẩn thận."

Thanh Bộ Đặc Biệt có trực thăng riêng, sẵn sàng cất cánh bất cứ lúc nào.

Lục Tân là một người rất phóng khoáng, hành lý anh đưa từ Thành phố Vệ Tinh 2 đến đây chưa kịp mở ra đã vác lên trực thăng. Công việc khác của anh đã được Trần Tinh giải thích rõ ràng, kênh phân tích thông tin đã được kết nối với tai nghe gắn trong kính của anh, khi có bất kỳ phát hiện và phỏng đoán thông tin nào về phía Thanh Bộ Đặc Biệt, chúng sẽ được đồng bộ hóa lập tức ở phía anh.

Còn có hai tổ nhân viên khác cùng cất cánh với Lục Tân.

Một là tổ thông tin sinh vật, bọn họ mang theo một số thiết bị nhất định để tiến hành một số thử nghiệm nhỏ trên thực địa.

Một tổ là nhân viên nghiên cứu, những người được cho là đầu não của cuộc điều tra này.

Về phần bản thân mình, Lục Tân có thể hiểu mình là người đứng đầu nhiệm vụ điều tra, hoặc anh có thể được sử dụng như ...

... Vệ sĩ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận