Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 280: Ca ngợi quê hương (2)

Cô gái kia không nói lời nào, vẻ mặt chỉ hơi căng thẳng.

Cậu học sinh cấp ba lại nói tiếp: "Cũng bởi vì chị ta ỷ vào mình giàu có lại xinh đẹp, cho nên mới ích kỷ như vậy. Chị ta chế giễu chị học theo cách nói chuyện trong phim, chị ta cười chị thậm chí không biết uống cà phê ngay trước mặt mọi người. Chị ta biết rõ chị cũng thầm mến lớp trưởng, nhưng vẫn mắt qua mày lại với anh ta. Chị ta luôn miệng nói xem chị là bạn nhưng trên thực tế, chị ta chỉ xem chị là người hầu, là người giúp việc..."

"Người như vậy, chị hận chị ta thì có gì sai chứ?"

Cô gái cúi đầu thật sâu, sau đó lại chậm rãi ngước lên, trên mặt lộ vẻ tươi cười.

"Còn cả chú nữa..."

Người mặc đồng phục học sinh cấp ba nhìn về phía người đàn ông trung niên đang uống rượu: "Sao chú lại muốn bỏ thuốc độc cho nhân viên tạp vụ của chú?"

Người đàn ông trung niên kia nhìn thẳng vào mắt cậu ta, chợt nhếch môi, nói: "Tôi không cần cậu nói. Từ trước đến nay, tôi chưa từng cho rằng mình sai. Tên khốn kiếp kia rõ ràng sống không bằng tôi, chỉ vì vào thành phố trước tôi mấy năm, nắm bắt được thời cơ, không chỉ tích góp được một khoản tiền, thậm chí còn tìm được một người phụ nữ góa chồng trong thành. Người phụ nữ góa chồng này còn rất đẹp... Ha ha, tôi chỉ nhìn anh ta thấy chướng mắt thôi!"

"Rất tốt..."

Người có dáng vẻ học sinh cấp ba nhìn ông ta, trên mặt dần lộ vẻ tươi cười. Sau đó cậu ta liếc mắt nhìn qua mọi người, nói: "Trong mắt người khác, chúng ta đều không phải là người tốt, thậm chí có lúc, bản thân chúng ta cũng cảm thấy khó chịu. Tại sao vậy?"

Cậu ta hạ thấp giọng, cười lạnh lẽo, nói: "Đó là vì những người khác đều là những kẻ dối trá. Sự dối trá của bọn họ thậm chí còn ảnh hưởng đến chúng ta. Sự dối trá này làm chúng ta không thể trở về với con người thật sự của mình. Ha ha, trước đây khi tôi châm ngọn đuốc kia, trong lòng đã rất hoảng loạn, cũng cảm thấy khó chịu rất lâu. Cho đến khi tôi phát hiện ra, hóa ra sự khó chịu của tôi bắt nguồn từ những người đó..."

"Bọn họ rõ ràng đều giống nhau nhưng vẫn ngày ngày tăng thêm cho mình rất nhiều lớp ngụy trang, còn muốn dùng sự ngụy trang này để chế giễu chúng ta."

"Mọi người đều giống nhau, mọi người đều ăn cơm rồi đi vệ sinh, vậy tại sao bọn họ lại phải giả vờ cao quý hơn?"

"Mọi người rõ ràng đều là những kẻ ích kỷ, đều vì bản thân mình, bọn họ dựa vào đâu mà muốn giả vờ mình là chính nghĩa?"

Cậu ta nói xong lại càng hạ thấp giọng hơn: "Bọn họ là kẻ dối trá, chúng ta mới là thành thật, chúng ta cởi bỏ lớp mặt nạ xuống."

"Đã như vậy, sao chúng ta phải sợ?"

Mọi người bên chiếc bàn nhỏ đều ngẩng đầu nhìn về phía hắn, không biết là kích động, kính nể hay e sợ.

"Cho nên, dì hỏi tôi có sợ không? Vậy tôi sẽ nói cho dì biết..."

Trên gương mặt cậu học sinh cấp ba lộ ra biểu cảm nhìn thấu tất cả, lại nắm giữ tất cả. Dưới ánh đèn vàng vọt, mờ tối bên cạnh quán mì vằn thắn chiếu xuống, gương mặt cậu ta giống như một đứa trẻ ác ma: "Tôi không sợ, chúng ta không cần phải sợ gì hết. Bởi vì chúng ta biết chân tướng của thế giới này. Chúng ta cũng có thể làm cho người khác lộ ra chân tướng, nhìn thấy chân tướng. Cho nên, khi chúng ta bắt đầu thật sự khống chế thành phố này..."

"Vậy cứ để cho tất cả những kẻ dối trá phải trả giá đắt!"

Vẻ mặt những người ngồi bên bàn nhỏ đều trở nên kích động.

"Để cho tất cả những kẻ dối trá đều phải trả giá đắt..."

Ngay cả dì kia cũng đọc theo một câu, sau đó khẽ nói: "Nhưng nếu đội tuần tra tới thì làm thế nào?"

"Đội tuần tra thì có gì đáng sợ chứ?"

Cậu mặc đồng phục học sinh cấp ba cười lạnh, nói: "Tôi biết, có lẽ bây giờ đang có người điều tra chúng ta, nhưng điều này không quan trọng. Bọn họ chỉ đang bị những kẻ dối trá chi phối thôi, không có tác dụng gì. Hơn nữa, cho dù chúng ta chết, cũng chỉ sẽ về đến với quê hương..."

Cậu ta nói khẽ, vẻ mặt càng tươi tắn hơn: "Trở lại nơi đó, quê hương chân chính..."

"..."

Nghe cậu ta nói vậy, mọi người ngồi bên chiếc bàn nhỏ đều lặng lẽ liếc nhìn nhau.

Một lát sau, mỗi người bọn họ cúi đầu, sau đó lặng lẽ cầu khẩn: "Ca ngợi quê hương..."

"Ca ngợi quê hương..."

"Ca ngợi quê hương chân chính..."

Sau khi cầu nguyện qua đi, cậu học sinh cấp ba nhìn xuống hai bàn trước mặt, chậm rãi cầm lấy một xâu thịt nướng, vừa học theo tư thế trên quyển truyện tranh vừa chậm rãi ăn, đôi mắt ẩn dưới cặp kính mắt lộ ra một sự hưng phấn và tàn nhẫn...

"Vì để cho người trên thế giới này hiểu rõ chân tướng, vậy cứ để cho bọn họ nhìn thấy được thế giới đích thực đi..."

"Tới rồi..."

Trong một tòa nhà cũ nằm lẻ loi gần đài Ánh Trăng, tại thành phố vệ tinh 2.

Em gái bỗng lên tiếng, giọng nói có hơi run rẩy.

Nhưng không phải cô sợ mà quá mức hưng phấn...

Bên bàn ăn, mẹ đã đặt đũa xuống một cách tao nhã, trên mặt không giấu được nụ cười.

"Hà hà..."

Cha cười khô khan lại trống rỗng, uống cạn chén rượu. Ánh đèn điện trên đỉnh đầu lập lòe mấy lần.

"Đừng làm khách sợ."

Mẹ lập tức liếc nhìn cha, trách khẽ.

Đây là lần đầu tiên cha không hề kích động, hơn nữa còn lập tức khống chế tốt cảm xúc của mình.

Lục Tân liếc nhìn người nhà của mình, yên lòng, sau đó chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận