Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 942: Thiên đường ô nhiễm tinh thần (1)

“Đội trưởng...”

Ngay khi xảy ra cảnh tượng này, Bích Hổ quay phắt đầu lại nhìn Lục Tân.

Lục Tân cũng đang nhìn cảnh tượng ồn ã bên kia, như đang suy nghĩ gì đó.

Hàn Băng liếc mắt nhìn Lục Tân một cái, nhanh chóng nói: “Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng để che hình xăm dưới cổ, có lẽ không phải là nam tử hán gì cho lắm. Anh ta nóng nãy có lẽ là vì mất ngủ, tiếng hát của bé gái làm người nghe cảm thấy yên lặng, có lẽ đã tạo thành tác dụng trấn an nhất định với tinh thần. Nhưng mà cảm xúc của anh ta đã gần như mất khống chế, ngược lại liên tưởng sự yên lặng này thành một mặt khác…”

Đôi tay Bích Hổ trên bàn, khẽ nói: “Bây giờ là lúc nói những lời này sao? Nếu không ra tay thì bé gái sẽ không…”

Hàn Băng liếc mắt nhìn Bích Hổ một cái, nói: “Anh không phát hiện ra một chuyện khác sao?”

“Hửm?”

Bích Hổ nói đầy bất mãn, sau đó quay đầu đột nhiên phát hiện có gì đó hơi bất thường.

mãnh vừa chuyển đầu, bỗng nhiên phát hiện hơi không thích hợp.

Nhưng không ngờ rằng khi người đàn ông mặc sơ mi trắng kia phát điên lên, những người ngồi cùng bàn với anh ta đều không ngăn cản, còn cười ngả trước ngả sau.

Tựa như không phải họ nhìn thấy bạn mình đang ức hiếp một cái cô gái nhỏ, mà như đang tận mắt xem một trò khôi hài vậy.

Tiếng cười của họ trong lúc vô tình cũng ảnh hưởng tới những người khác.

Bên cái bàn bên cạnh, người có khuôn mặt chất phác đang im lặng ngồi đó, đột nhiên trên mặt lộ ra nụ cười, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn...

Tiếng cười như là có sức cuốn hút mãnh liệt nào đó, càng có nhiều người cùng cười theo, còn bắt đầu nhao nhao lên…

Tạo ra cảnh tượng mọi người đều cười vang, những người ban đầu vốn hơi tức giận bất bình cũng dần chần chừ.

Trong đám người đang cười to nắc nẻ, bọn họ cảm giác mình giống như một người khác thường.

Vì thế, bình rượu trong tay bọn họ dần rơi xuống đất, rồi cùng cười.

Cuối cùng, đến cả bé trai bị đá ngã trên mặt đất, ánh mắt mê mang nhìn về phía người xung quanh, trên mặt cậu bé còn giàn giụa nước mắt, nhưng dần dần bị tiếng cười bao phủ, trên mặt cậu bé cũng lộ ra nụ cười ngu dại, càng cười càng vui.

Thậm chí cậu bé còn vỗ tay: “Ha ha ha, chơi vui quá, chị gái cố lên...”

Hình ảnh này lập tức trở nên điên cuồng giống như một căn bệnh.

Họ nhìn thấy bé gái bị ức hiếp giống như nhìn thấy một cảnh tượng náo nhiệt, họ cười to, vỗ tay, la hét.

Thậm chí còn muốn vây quanh những người này nhảy múa.

Còn người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang bóp cổ bé gái, trong tiếng cười này anh ta càng thêm phấn khởi hơn.

“Bởi vì bị mất ngủ mà ý chí, tư duy của bọn họ đều đã trở nên yếu ớt, lý trí bản thân cũng đã gần như vỡ nát, hơn nữa họ không thể nào khống chế được bản thân uống rượu, thậm chí có thể họ còn sử dụng hắc thảo, cho nên họ cực kỳ dễ bị người xung quanh ảnh hưởng, giống như là một cái máy tính không còn lớp chống lửa, có thể vô thức bộc lộ tình trạng bệnh điên cuồng bất cứ lúc nào…”

Hàn Băng khẽ nói: “Nói cách khác, tòa thành này đã trở thành thiên đường ô nhiễm tinh thần...”

“Cảm xúc trong nội tâm của bọn họ nóng nảy điên cuồng, họ vốn cần một thứ để giải tỏa cảm xúc, cho nên, bé gái kia, đã thành tế phẩm.”

Lục Tân nghe hiểu lời của Hàn Băng, anh nhìn về phía đám người điên cuồng kia.

Lúc này, anh nhìn thấy cậu bé trai đần độn học theo đám người kia hoan hô, hàng chân mày nhíu chặt lại.

“Bây giờ những chuyện này có gì quan trọng sao?”

Bích Hổ đã đứng lên, quay đầu nhìn về phía Lục Tân, nói: “Đội trưởng, làm gì đây?”

Đầu tiên Lục Tân liếc nhìn Hàn Băng một cái.

Hàn Băng gật đầu, nói: “Nếu theo nguyên tắc tiên quyết để hoàn thành nhiệm vụ, lúc này chúng ta không thể để lộ thân phận.”

Nói tới đây, cô ấy hơi khựng lại: “Nhưng mà...”

Cô ấy không nói tiếp, ánh mắt nhẹ nhàng dừng lại trên người Lục Tân.

“Đúng là chúng ta đến đây điều tra nguyên nhân thành phố này bị ô nhiễm, nhiệm vụ đương nhiên là rất quan trọng.”

Lục Tân hiểu rõ ý của cô, nhẹ giọng nói: “Nhưng tôi luôn cảm thấy chuyện này còn quan trọng hơn nhiệm vụ...”

Nói rồi, anh nhẹ nhàng gật đầu với Bích Hổ.

Bích Hổ thấy vậy thì ngơ ngác, rồi đột nhiên trở nên hưng phấn, “Vèo” một cái đứng lên, nhanh chóng ngậm điếu thuốc trên miệng.

Cười nói: “Đội trưởng, cần phải đánh đến mức nào, đưa cho tôi cái tiêu chuẩn.”

Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Tôi cũng không hiểu lắm, tôi rất ít khi đánh với anh, có điều...”

Anh gật đầu, cười nói: “Tóm lại anh đừng để mình bị thiệt.”

“Được thôi!”

Bích Hổ lập tức vui như được mùa, mười ngón tay đan vào nhau bẻ một phát, vang lên tách tách.

“Ôi...”

Hàn Băng vội vàng nhắc nhở: “Trạng thái bọn họ lúc này có hơi bất thường, anh ra tay nhớ phải nương tay đó…”

“Hơi bất thường?”

Bích Hổ khó hiểu nhìn Hàn Băng một cái, cười nói: “Lời này dường như nó bình thường với mọi người…”

Gã chưa nói xong đã nhảy một cái “Vèo” qua đó.

Anh ta cực kỳ nhiệt tình, đi đường, trong cự ly ngắn thế mà không khác gì với người đang chạy gấp lắm.

Rõ ràng ở chính giữa còn có mấy cái bàn ngồi đầy người, nhưng anh ta uốn éo người vài cái đã đi lướt qua, đi vài bước là đã nắm được tóc người đàn ông trước mặt bé gái, gã vươn tay xuyên qua nách người đàn ông kia đỡ lấy bả vai của bé gái.

Người đàn ông đang ngà ngà say chẳng hiểu đầu cua tai nheo thì phát hiện mình đã lảo đảo lùi hai bước.

Sau đó ngẩng đầu nhìn lên, thấy Bích Hổ đã kéo bé gái ra sau lưng gã, còn nhét một tờ tiền giấy năm mươi đồng vào trong tay cô bé.

“Em gái à, có nhìn thấy bên kia không?”

Gã khom eo, cố nặn ra nụ cười dịu dàng trên mặt, chỉ về phía Lục Tân: “Anh của anh thích nghe hát, đi về phía anh ta đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận