Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 753: Ý đồ của Hùng Hài Tử

"Khốn khiếp..."

Những lỗ vết thương trên người mục sư khiến hắn phải chịu nỗi đau vô tận.

Nhưng hắn càng tức giận hơn, hắn gần như chôn vùi tất cả mọi lý trí dưới cơn phẫn nộ.

Hắn hoàn toàn không thể chấp nhận, với tư cách là một kỵ sĩ của Giáo hội Khoa học và Công nghệ lại bại dưới tay một đứa nhóc. Thậm chí đối phương trông không giống một người trưởng thành, cũng tuyệt đối không giống như một chiến sĩ chân chính, bởi vì nó còn đang run lên vì sợ hãi.

Một đứa trẻ bị sợ hãi giật mình vì bắn trúng người khác, thực sự đã đánh bại bản thân mình?

Điều này là hoàn toàn không thể chấp nhận được đối với các mục sư.

Vì vậy hắn gân cổ họng hét lên, dùng chút sức lực cuối cùng với tay mở chiếc hộp bạc.

Vấn đề đã được đặt ra, bây giờ hắn chỉ muốn mở chiếc hộp ra.

Nhìn động tác của hắn, đứa trẻ đối diện không đứng ra ngăn cản.

Nhược điểm của nó là nhát gan, lúc này nó đã sợ hãi đến mức quên bước quan trọng nhất là ngăn cản hắn.

Nhưng khi tay của mục sư đã đặt trên nắp hộp, một viên đạn màu xanh lam bay đến.

Dường như viên đạn đã được lên kế hoạch tỉ mỉ, không bắn trúng cơ thể mục sư vì lo sẽ bị sức mạnh của hắn làm cho biến dạng, mà là rơi xuống đất, vừa rơi xuống lập tức nổ thành một làn khói màu xanh lam, lan đến gần chỗ mục sư.

Cơ thể mục sư run lên như bị điện giật, lòng bàn tay vốn đã ấn vào nắp hộp trở nên yếu ớt.

Dường như chiếc hộp nặng thêm vài trăm cân, cổ tay yếu ớt của hắn đã không thể nhấc nổi chiếc hộp.

Việc mất nhiều máu và vết thương khiến của hắn trở nên vô cùng yếu ớt.

Dù sao hắn không phải hệ con nhện, không có khả năng duy trì hiệu quả chiến đấu siêu việt sau khi bị bắn.

"Bạch."

Cũng vào lúc này, Tửu Quỷ và Trần Tinh vọt lên từ lòng sông.

Trần Tinh đá một cước hất hai tay mục sư ra, sau đó nhắm vào hai tay hắn nổ súng liên tục.

Từng viên đạn bắn nát nhừ hai cánh tay hắn.

Sau đó cô liên tục nhắm bắn đùi, cổ chân và các khớp chân của hắn, tước đi hoàn toàn khả năng vận động của hắn.

Tửu Quỷ nhanh chóng tiến lại gần, ném vào cổ hắn một chiếc vòng cổ ức chế năng lực, nó sẽ tự động đóng chốt.

Cuộc chiến đấu kết thúc.

....

Tửu Quỷ và Trần Tinh thở phào nhẹ nhõm, sau đó giơ tay vẫy vẫy với Bích Hổ đang bắn tỉa từ đằng xa.

Một người đi về phía Hùng Hài Tử, một người thì xông về phía Thần Bà nằm sấp trong bụi cỏ.

Còn tốt, Hùng Hài Tử không có bị thương, chỉ bị dọa sợ mà thôi.

Cậu bé nước mắt lưng tròng, giọng nói run rẩy: "Tôi... tôi thật sự không muốn làm hắn bị thương."

"Không sao không sao..."

Trần Tinh nhìn vào mắt cậu bé, nhỏ giọng khuyên nhủ cậu: "Không phải cậu cố ý, vừa rồi cậu không hề làm đả thương người này..."

"... Là tự hắn đến gần."

Giọng nói cô dịu dàng, đồng tử hơi đỏ lên.

Đôi mắt Hùng Hài Tử thoáng qua tia mê mang, sau đó tâm trạng dần ổn định.

Bây giờ Trần Tinh mới an tâm hơn đôi chút.

Hùng Hài Tử là do cô chiêu mộ được, còn chưa được thành niên.

Năng lực của cậu bé rất hữu ích, được cấu thành từ một năng lực có tên "Trò đùa dai".

Có lẽ chính vì ý tưởng chọc ghẹo người này, nhưng không thực sự hại người của cậu bé nên năng lực cậu bé rất khó bị đối phương nắm bắt khi không rõ tình huống, như vậy mới khiến mục sư quỷ dị bị mắc lừa.

Nhưng điểm yếu của cậu bé cũng hiện lên rõ ràng.

Cậu bé là một đứa nhỏ rất dễ hoảng sợ.

Đặc biệt là khi năng lực của cậu bé gây ra thiệt hại thực sự, sẽ xuất hiện một phản ứng dữ dội bí ẩn.

Vì vậy Trần Tinh nhất định phải khiến cậu bé tạm quên đi chuyện này, để không ảnh hưởng quá nhiều đến cảm xúc của cậu bé.

Cùng lúc đó, Tửu Quỷ ôm lấy thân thể mềm nhũn của Thần Bà.

Nhìn bên ngoài thì có vẻ như Thần Bà bị thương nghiêm trọng nhất. Tuy rằng cô ta có mặc áo chống đạn bên ngoài giúp cô có thể tránh được khỏi những viên đạn rắn chắc của mục sư, nhưng tác động của những viên đạn vẫn khiến ngực cô ta bị gãy vài chỗ.

Sau đó một viên đạn đặc biệt do mục sư bóp méo bắn vào vai khiến cô ta bị thương càng nghiêm trọng hơn, tinh thần cũng càng hỗn loạn.

"Mau.... mau nhìn xem..."

Thần Bà vẫn đang ở trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, yếu ớt vươn lòng bàn tay lên, môi đỏ mọng thì thào:

"Nhìn xem.... Lớp trang điểm của tôi có bị mất không..."

"Không có không có, thật sự không có..."

Tửu Quỷ kiểm tra miệng vết thương cô ta xong mới yên tâm, sau đó bất đắc dĩ nói: "Tuổi trẻ bây giờ thật là..."

"Trang điểm thật sự rất tệ..."

Ngọn cỏ phía xa run lên một hồi, Bích Hổ cầm một cây súng nhắm dài chạy vội tới: "Có sao không? Mọi người có bị sao không?"

"Có người bị thương hay không?"

"Ngay từ đầu tôi đã nói để tôi đánh cận chiến rồi, các người lại giao cho tôi đi bắn lén..."

Trần Tinh vừa kiểm tra lại chiến trường vừa xua tay, hít sâu một hơi rồi nói: "Cũng may, dựa vào năng lực của năm người chúng ta có thể bắt sống hắn là đã tốt lắm rồi, Không thể không thừa nhận người của Giáo hội Khoa học và Công nghệ rất mạnh, năng lực dựa trên "Nguyện vọng" của hắn chưa được ghi lại trong dữ liệu Thanh Cảng của chúng ta..."

"Đúng vậy, rốt cuộc nó là năng lực gì?"

Bích Hổ nhớ lại trận chiến vừa rồi, trong lòng cũng là lo lắng.

Đây là lần đầu tiên gã phát hiện viên đạn mình nắm chắc lại không hề nghe lời mình.

"Bước đầu phán đoán, hẳn là trường lực lượng tinh thần bên cạnh hắn ..."

Trần Tinh liếc mục sư một cái thật sâu: "Từ khi hắn xuất hiện trước mặt chúng ta đã triển khai một loại trường lực tinh thần, thông qua trường lực tinh thần thần điểu chỉnh và làm sai lệch các đòn tấn công của chúng ta. Cho dù là năng lực hay đạn của chúng ta, trước tiên nó sẽ đi vào trường lực và sau đó tiếp cận hắn. Trong trường lực này, hắn có một không gian nhất định có thể kiểm soát được ... "

"Nhưng trong trường hợp hắn hiểu rõ hết ý đồ của đối thủ mới thao tác được điều đó."

"Ý đồ của Hùng Hài Tử không ai có thể nắm bắt được, cho nên..."

"Không chỉ có năng lực mà thôi."

Tửu Quỷ ôm Thần Bà đi đến, đặt cô ta lên một bụi cỏ mềm nghỉ ngơi, sau đó xoay người lại nói: "Tôi nghi ngờ ngoài năng lực của bản thân, hắn đã có một loại năng lực mở rộng, và năng lực của hắn có thể đối phó với nhiều người chúng ta cùng một lúc, như thế cho thấy hắn đang ở giai đoạn thứ hai. Nhưng hắn có thể liên tục thi triển năng lực, không giống như khả năng mà giai đoạn hai có thể làm được."

Bích Hổ lập tức hoảng sợ: "Giai đoạn ba sao?"

Trần Tinh lắc đầu, nói: "Nếu như giai đoạn ba, cơ hội chúng ta ra tay cũng không có."

Nói xong, ánh mắt cô lướt qua người của hắn, sai đó rơi vào chiếc vali xách tay. Cô nhỏ giọng nói: "Có thể hắn dùng sức mạnh của một loại vật thể ký sinh nào đó để tăng thêm năng lực. Đáng sợ nhất là sức mạnh của vật thể ký sinh này..."

"Thậm chí còn chưa phát huy hết khả năng."

Đến lúc này bọn họ vẫn còn nhớ động tác muốn mở chiếc hộp bạc của mục sư.

Nghĩ đến cục diện nguy hiểm vừa nói, ngay cả cô cũng cảm thấy sợ hãi.

"Chờ đến khi Thần Bà tỉnh lại, chúng ta có thể biết được kết quả điều tra của cô ấy."

Tửu Quỷ liếc nhìn Thần Bà vẫn đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, khẽ thở dài, xoay người đi tìm phích nước của mình.

Đồng thời nói: "Nhưng tám chín phần mười khả năng cốt lõi của kế hoạch thứ hai nằm trong hộp này."

Trần Tinh gật đầu nhẹ, nói: "Nhiệm vụ hoàn thành."

Nói xong cô quay đầu lại, hơi lo lắng nói: "Không biết tình hình bên đơn binh như thế nào"

"Bốp!"

Một đôi ủng chiến đặc biệt được may cải tiến đạp lên một gương mặt, chỉ còn lại một lớp mỏng như mặt nạ, nhưng ánh mắt cùng miệng còn đang chuyển động ngẫu nhiên bị đánh tan thành từng mảnh. Lục Tân chậm rãi đi về phía chiếc xe được cải tiến.

Cô bé ngoan ngoãn đi theo phía sau anh, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn trộm anh.

Toàn bộ đoạn đường lúc này đã trở nên hỗn loạn không chịu nổi, đường nhựa nứt nẻ đã được nâng lên, hai bên rải đầy sỏi đá, trên những viên sỏi này đều có dấu vết của dao sắc, vết khoan giống nhau, thậm chí còn có một ít dấu vết như thể chúng bị cắn bởi những chiếc răng sắc nhọn, thoạt nhìn trông giống như bị ba lần hỏa lực pháo binh rửa sạch.

Những con quái vật tinh thần chui vào cái thung lũng này đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Em gái và cha lúc này rất hài lòng, một người ngồi xổm trên nóc xe vui vẻ hát hò.

Lục Tân đứng bên cạnh tặc lưỡi.

Lục Tân không phải rất vừa lòng, mà là họ xuống tay quá hung tàn.

Không sợ lưu lại ấn tượng không tốt với người khác.

...Điều may mắn là cô bé không có vẻ gì là sợ hãi, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, như thể đang rất hạnh phúc.

Khi đối mặt với con quái vật tinh thần vừa rồi, cô bé không hề sợ hãi.

"Giải quyết chuyện xong rồi, sẽ không còn quan hệ nữa chứ?"

Lục Tân đi tới trước xe, liếc mắt nhìn mẹ mình ngồi ở ghế sau, nhẹ giọng hỏi.

"Vốn giải quyết chúng nó cũng rất đơn giản."

Mẹ anh cười nói: "Vấn đề ở chỗ, mục đích bọn nó ra tay là vì cái gì."

Lục Tân gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía nam, nơi mà anh bị ngọn núi lớn cản trở, không thể nhìn thấy cái gì.

Nhưng Lục Tân biết đang có rất nhiều người ở nơi hoang dã này, họ đang đứng đó với vẻ mệt mỏi và bàng hoàng, một số trên khuôn mặt vẫn còn biểu cảm cuồng tín, một số thì đang nhìn xung quanh với đôi mắt mệt mỏi, một chiếc bóng đen kéo thật dài.

Trong số họ, có người quái vật chui ra từ trong lòng, có người thậm chí không biết mình đang bị vây trong trạng thái nào.

Vậy thì, chính xác thì Giáo hội Khoa học và Công nghệ đang làm gì với kế hoạch thứ hai này?

"Không cần biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì, kế hoạch thứ hai của Giáo hội Khoa học và Công nghệ đã bị phá hủy."

Mẹ của anh khẽ thở dài, quay đầu nhìn về phía Tây, nhìn dọc theo lối đi mở ra. Có vẻ như có thể mơ hồ thấy một thị trấn nhỏ, , nhưng thị trấn bị không khí méo mó bao phủ, xung quanh dường như có sương mù rất dày, không thể nhìn thấy được.

"Đã đến lúc để xem mục đích thực sự của Giáo hội Khoa học và Công nghệ là gì rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận