Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 224: Phương thức xử lý của mẹ (1)

Không khí dường như đang chịu một lực ép rất lớn, xuất hiện từng lớp các nếp gấp mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Màn sương mỏng bao phủ thị trấn nhỏ và cánh đồng xung quanh, ở nơi không có ánh đèn như thế này, trong nháy mắt trông có vẻ như trở nên dày hơn nhiều, nhưng đáng ngạc nhiên là dù cho sương mù trở nên dày đặc hơn, nhưng mặt trăng máu trên bầu trời, lại càng trở nên rõ hơn, lại càng lớn hơn.

Sự thay đổi kiểu này, làm cho con người ta sản sinh ra một loại ảo giác, như thể mặt trăng máu ngày càng gần với mặt đất hơn.

Ánh sáng tươi rói tựa như máu, rọi thẳng xuống.

Giữa gia đình bốn người của Lục Tân và Nữ Vương của Thị trấn Vui Vẻ, người bị kẹp ở giữa là Tần Nhiên.

Anh ta cũng là một người có năng lực, có thể cảm nhận được sức mạnh tinh thần hỗn loạn đang phân tán xung quanh mình, cũng cảm nhận được sự hỗn loạn trong đầu của mình.

Điều này khiến anh ta vô cùng hoảng hốt, gần như muốn điên cuồng hét lớn lên một tiếng.

Anh ta không ngờ rằng, cái người đến từ thành phố Thanh Cảng này, trông thì cũng hơi bình thường, có liên quan đến "phòng thí nghiệm trốn thoát", lại thực sự có gan đối đầu với một trong những sinh vật thần bí mạnh nhất này, và điều này khiến anh ta nảy sinh một loại cảm giác khó tin, đầu đau như thể muốn nứt ra:

“Không thể nào…"

"Chẳng lẽ tài liệu mình lấy được là sai sao?"

"Anh ta hiện tại đáng lẽ không có sức đối đầu với Nữ vương mới đúng, chẳng lẽ là..."

"... Anh ta đã đạt đến giai đoạn thứ hai rồi?"

"Con quái vật kia thật sự rất đáng sợ, muốn đối đầu với nó à?"

Lúc này, người đau đầu như muốn nứt ra không chỉ có một mình Tần Nhiên, mà Lục Tân cũng đang phải chịu áp lực cực lớn và đau đớn vô cùng.

Khi nhìn thấy vị Nữ Vương thần bí của thị trấn nhỏ kia, anh liền cảm thấy một áp lực cực lớn không thể hình dung được, thứ áp lực đó tuy vô hình nhưng lại tồn tại chân thực, khiến cho các loại ảo giác, ảo ảnh khác nhau thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt anh, giống như từng mảnh gương vỡ vụn, mỗi một mảnh gương đó, đều đang phản chiếu lại cảnh tượng tan vỡ, có vài lần, bản thân đã suýt chút nữa rơi vào bên trong cảnh tượng đó.

Nhưng anh vẫn giữ được lý trí của mình, bởi vì anh có một loại trực giác, một khi đã rơi vào bên trong tình cảnh đó, có thể sẽ không thể tỉnh lại được nữa.

Lúc này, trong lòng Lục Tân, có cảm giác muốn rút lui khỏi cuộc giằng co.

Đây không phải là sợ hãi, mà là một bản năng trỗi dậy khi đối mặt với những sinh vật thần bí và mạnh mẽ.

Nhưng anh không thể rút lui, bởi vì Lục Tân nhìn thấy mẹ, em gái, đều đang chăm chú nhìn vị Nữ Vương thần bí kia. Tuy rằng không nhìn thấy cha, nhưng Lục Tân có thể nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề của cha, cho nên anh biết cha mình cũng đang nhìn vị Nữ Vương đó.

Điều này khiến anh nhớ lại một vài cảnh tượng trong cuộc sống.

Khi đối mặt với một con chó điên, bạn phải nhìn chằm chằm vào mắt nó, nếu không nó sẽ ập đến bất cứ lúc nào.

Anh hiểu rằng đây cũng là một cuộc chiến nên anh phải đứng về phía gia đình và đồng hành cùng họ.

Chính suy nghĩ này đã hỗ trợ anh và giữ anh đứng vững ở đó.

Cho dù bộ não của anh càng ngày càng rối rắm, cảnh tượng hỗn loạn không rõ cùng những tiếng thì thầm điên cuồng không nghe được truyền đi qua lại giữa hai màng nhĩ, anh vẫn kiên định nhìn nữ vương, thậm chí còn đứng lên trước đứa em gái của mình.

Máu mũi chảy ra, nhưng ánh mắt của anh lại càng lúc càng lạnh.

Mẹ để ý đến bộ dáng chạy máu mũi của Lục Tân, sắc mặt của bà dường như trầm đi đôi phần.

Sau đó bà quay lại nhìn vị Nữ Vương kia, lúc này vị nữ vương kia cũng có chút dè dặt, đang dừng ở vị trí căn biệt thự nhỏ trên núi, không biết nên tiến hay lui, trên mặt đột nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười đó rất điềm đạm, lại khiến người ta cảm thấy có chút thù địch.

"Xin chào!"

Bà nhẹ nhàng mở miệng chào hỏi vị nữ vương kia.

Nữ vương dường như sững sờ trong giây lát, đôi mắt đen không đáy của cô ta, dường như thay đổi góc nhìn một chút.

Nụ cười trên khuôn mặt của mẹ trở nên phong phú hơn, bà nhẹ nhàng gật đầu với hoàng hậu và nói: "Thị trấn của cô đẹp lắm đó ..."

Vẻ mặt không chút biểu cảm của Nữ Vương, cũng dường như trở nên thả lỏng hơn.

Không khí đang bị đè nén xung quanh, dường như cũng dịu đi.

"Cô không cần phải căng thẳng."

Mẹ cười ôn nhu và nói với nữ vương: "Cả nhà chúng tôi đến đây để du lịch, nhân tiện giúp con trai tôi hoàn thành một chút việc, trong lúc sơ ý xông vào chỗ của cô, thực sự rất xin lỗi, nhưng mà, nơi này của cô đẹp quá, đặc biệt là những bông hoa này… "

Phản ứng của mẹ khiến Lục Tân hơi kinh ngạc: "Mẹ lại có thể nói chuyện với Nữ Vương sao?"

Đương nhiên, Tần Nhiên còn kinh ngạc hơn.

Tam quan của anh ta dường như sụp đổ, anh ta cứng ngắc quay người lại nhìn người phụ nữ thanh tú vừa nói.

Bà ấy vậy mà lại dám trò chuyện với Nữ Vương?

Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên hơn rõ ràng ở phía sau.

Trong không khí, vang lên từng âm thanh lí nhí, khiến người ta có một cảm giác khó chịu và kì dị nói không nên lời.

"Cảm ơn…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận