Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 759: Viện bảo tàng Tai Ách (2)

Khi thân thể xuyên qua khu vực phóng xạ khác hẳn với những chỗ xung quanh, anh cảm thấy này rất vi diệu.

Có loại cảm giác bị dòng điện mỏng manh bao trùm lấy từng tấc da thịt.

Vào thời khắc này, dường như toàn bộ lỗ chân lông đều giãn ra rồi lại khép lại.

Đại não giống như mì mới vừa chín được vớt ra nước lạnh không khí, hơi dừng một chút để thích ứng hoàn cảnh mới rồi mới bắt đầu công tác, Lục Tân mở mắt ra liền phát hiện ra bản thân đã đi tới một cái thế giới u ám, dường như mọi ánh nắng xung quanh đều biến mất.

Tia sáng rất tối nhưng cũng đủ để nhìn được vật, cảm giác như xung quanh lúc nào cũng có một thứ chất lỏng đang chuyển động.

Thần kinh của Lục Tân căng chặt khi tiến vào khu vực này.

Anh không dám có một chút chủ quan, luôn sẵn sàng để ứng phó với những đòn tấn công ập đến hoặc những loại dị dạng khác.

Thế nhưng khi tầm mắt của anh rõ ràng trở lại thì vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho hơi hơi kinh ngạc.

Lúc này ở trước mặt anh không phải là khung cảnh ở phía ngoài, cũng không phải là một đoàn người chết.

Cũng không có quái vật tinh thần hay quân đội cầm súng được võ trang đầy đủ.

Anh phát hiện bản thân vậy mà đang đứng ở trong một cái phòng khách âm u bốn phía, dưới chân là sàn nhà thô ráp, đầy những vết bẩn sền sệt, hai bên là vách tường đá to lớn thô ráp, đỉnh đầu có một cái đèn cổ nhỏ bằng đồng thau, tia sáng vừa âm u vừa ẩm ướt.

Xung quanh yên lặng dị thường, mùi nấm mốc chậm rãi tràn ngập xoang mũi.

Nhưng trừ cái đó ra thì không có điểm gì là kỳ lạ cả, thậm chí Lục Tân còn không thấy cả vật sống.

Tất cả đều lộ ra cảm giác xưa cũ, đổ nát tất thảy hợp thành một loại phong cách quái dị, khiến người khác cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Có một cái giá đỡ đồng thau được dựng ở vị trí trước mặt anh tầm ba bốn mét, phía trên giá khắc một loại hoa văn cong phức tạp.

Khi nhìn kỹ cái hoa văn này, ta có thể thấy chúng cấu thành một vài hình ảnh trừu tượng, trong đó có hình ảnh người quỳ trên mặt đất cầu nguyện, cũng có đôi mắt mơ hồ xuất hiện trên bầu trời, một vài con ruồi bay lượn cùng bọn quái vật đi thành đàn.

Ở chính giữa giá đỡ dán một tờ giấy trắng, phía trên có một đoạn chữ Tống được in ấn.

Viện bảo tàng Tai Ách.

“Là ảo giác sao?”

Đầu tiên, Lục Tân thoáng lùi về sau một bước.

Vừa lùi vừa kéo lấy bàn tay nhỏ mềm mại, Oa Oa cũng lùi lại một bước theo Lục Tân.

“Hả?”

Em gái ló đầu ra từ sau lưng Lục Tân, tò mò đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

“Đây là cái nơi quái quỷ gì vậy?”

Thanh âm của cha vang lên bên người Lục Tân, vừa xoay người lại vậy mà lại thấy cha bước ra từ trong bóng tối, ông mặc một bộ âu phục phẳng phiu, râu quai nón trên mặt dường như cũng đã được cắt gọn tỉ mỉ, lông mày rậm, hốc mắt sâu thẳm.

Thậm chí trong miệng còn ngậm một điếu xì gà.

“Vậy mà lại là cha xuất hiện, còn chân thực như vậy.”

Dù sao thì trong lòng Lục Tân cũng có chút kinh ngạc, vừa xoay người lại liền thấy mẹ.

Vừa rồi bà đều đi theo bên người Lục Tân, lúc này cũng đã đổi một bộ quần áo khác.

Bà mặc một bộ lễ phục thoải mái màu trắng ngà, trên cổ còn đeo một cái vòng cổ kim cương đỏ lớn, xinh đẹp, chói mắt, đội cái mũ nhỏ gắn một chiếc lông chim rực rỡ của loài chim nào đó trên đầu, dưới chân đi một đôi giày cao gót đẹp đẽ, trên mặt giày cũng được tô điểm bằng vô số vụn kim cương vỡ lóng lánh.

Còn kinh ngạc hơn khi nhìn xuống phía dưới, bộ váy ngắn màu đỏ có viền trên người em gái là thế nào đây?

“Hả?”

Em gái hình như cũng phát hiện ra bộ váy đỏ trên người mình, ngay lập tức, trong mắt cô khó nén sự vui vẻ.

Cô vô ý nhìn qua Oa Oa, như muốn xem xem bản thân với cô bé ai đẹp hơn, nhưng cô lại dời tầm mắt đi rất nhanh.

Lục Tân không để ý tới phản ứng của em gái, chẳng qua là kinh ngạc với sự biến hoá của xung quanh.

Quần áo của mẹ thay đổi, quần áo của cha cũng thay đổi, giờ đến cả quần áo của em gái cũng bị thay đổi nốt.

Trong góc nhà bên trái bỗng nhiên truyền tới âm thanh, chỉ thấy một con chó săn cao lớn khỏe mạnh từ đâu lao ra, da lông bóng loáng trơn trượt, mặt đầy vẻ hung dữ, vừa đánh giá xung quanh vừa vui vẻ lao đến chỗ Lục Tân

Lục Tân bị hoảng sợ, vội vàng đạp con chó ra xa.

Con chó săn bị đá ra hơn một mét, lộ ra vẻ mặt hưng phấn, ngoe nguẩy cái đuôi.

“Hoá ra là mày?”

Nhìn vào ánh mắt vui mừng của nó, cuối cùng Lục Tân cũng nhận ra được, hình như là chó giữ nhà.

Đổi một bộ da, có hơi không nhận ra được.

Kỳ quặc, vậy mà nó lại chủ động chạy ra ngoài, rõ ràng là sau khi trải qua vụ thành chính kia anh đã nắm giữ được lực lượng tinh thần của mình hơn trước nên cũng ít khi cần đến nó, để nó ở bên đó nó cũng sẽ không tự nhiên chạy ra ngoài ra…

Rõ ràng là mình không cố ý thả nó ra mà giờ nó lại chạy ra đây rồi?

Còn biến dạng nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận