Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1010: Ngươi hoàn toàn không biết gì về lực lượng Thần Tính (1)

Năng lực dạng nào mới có thể đánh cắp thời gian?

Lục Tân cũng không tưởng tượng nổi.

Nhưng trong trực giác của mình, anh vừa bị đánh cắp thời gian.

Quan niệm đó nghĩa là, khi xung quanh trở thành đầm lầy và bắt đầu nhấn chìm bản thân thì sẽ có quá trình bắt đầu từ hai chân chìm xuống đầm lầy từng chút một, khi những cánh tay mọc ra như những cành khô xung quanh chộp về phía mình, thì cũng sẽ có một quá trình từ chỗ xa đến chỗ gần, sau đó tóm lấy bản thân, rồi quấn lấy bản thân, tất cả những quá trình này đều mất thời gian.

Với thời gian này, bản thân có thể đưa ra cách ứng đối.

Nhưng bây giờ, anh lại không có thời gian ứng đối, đối phương dường như đã bỏ qua rất nhiều quá trình.

Còn chưa kịp phản ứng thì hai chân đã sa vào trong đầm lầy, cánh tay như cành cây khô trực tiếp quấn lấy thân mình.

Xét về thời gian, đối phương có quá nhiều lợi thế hơn mình.

"Lụp bụp lụp bụp..."

Khi mạch suy nghĩ đang vận hành, trên người Lục Tân đã quấn đầy cánh tay cây khô, đầm lầy cũng đã hãm tới bụng dưới của anh.

Tiếng cánh tay khô héo rung lắc, lanh lảnh và khô khốc khiến người ta phiền não.

Đầm lầy sở hữu sức hút khổng lồ cũng lập tức trói chặt hai cánh tay, khiến người ta gần như không thể dùng sức mạnh của cơ thể để thoát ra...

Trên mặt Lục Tân lộ ra vẻ ảm đạm, anh không có thời gian để phân biệt thời gian này làm sao bị đánh cắp, lực lượng tinh thần quanh người đã lập tức nở rộ, sức mạnh vặn vẹo khổng lồ bao phủ lấy bản thân trong chốc lát, những cánh tay khô khốc kia đột nhiên bị gãy thành nhiều mảnh, rải rác như củi ướt trong đầm lầy xung quanh, từng đoạn từng đoạn còn vặn vẹo không ngừng trên mặt đất.

Khoảnh khắc tiếp theo, Lục Tân muốn mượn lực lượng xung kích của tinh thần để ra khỏi đầm lầy.

Nhưng trước mắt lại là một chiêu khác, anh chợt phát hiện có rất nhiều cánh tay khô khốc hơn đang quấn lấy mình, hết vòng này đến vòng khác.

Những chiếc móng tay sắc nhọn trên cánh tay hung hăng bấu víu, cắm sâu vào da thịt anh.

Mặt khác, đầm lầy chìm sâu hơn, đã từ bụng dưới xuống đến thắt lưng.

Thời gian lại bị đánh cắp?

"Thì ra trình độ thức tỉnh của ngươi vẫn còn thấp hơn ta tưởng..."

"Ngươi mãi không bao giờ là nó, cho nên không thể giống nó, mặc kệ sự tồn tại của logic..."

Phía trên tòa nhà hành chính phía trước có sự chấn động của tinh thần, cuốn theo ý chí tới.

Giọng con rắn lớn tạo thành vẻ trịch thượng, mang cảm giác và thái độ khinh thường, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lục Tân.

Hai cửa sổ tại vị trí hai mắt cực kỳ chói mắt.

Lục Tân chợt ngẩng đầu nhìn đi, thì thấy ánh đèn trong hai cửa sổ đó sáng đến không chân thật.

"Thì ra là vậy à..."

Anh đối diện với hai ngọn đèn, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng.

Đại Xà Ác Mộng im lặng, dường như biểu cảm của Lục Tân lúc này có phần vượt ngoài dự liệu của nó.

"Những thứ chui ra từ Vực Sâu đều chỉ thích cố làm ra vẻ như vậy sao?"

Trong giọng nói của Lục Tân thậm chí mang chút ý cười.

Cho dù là bị vô số bàn tay khô khốc quấn quanh, cho dù đầm lầy đang từng chút từng chút nuốt lấy thân thể anh, anh cũng không chút kinh hoảng.

Thật giống như, dù sao cũng chỉ là thân thể này bị thương, cho dù bản thân bị đầm lầy nuốt chửng, cũng không có gì có thể tổn thương tới mình. Do đó, có một loại ung dung và điềm tĩnh mà người khác không thể hình dung, luôn có thể giữ lý trí.

Trái lại, điều này đã giúp anh dễ dàng hiểu ra được năng lực của đối thủ.

Từ những thông tin tình báo có được từ Black Jack trước đây thì đã biết được con quái vật tinh thần trong đầm lầy Quỷ Hỏa là một sinh vật bí ẩn liên quan đến giấc ngủ hoặc ác mộng. Sau khi con quái vật trong Vực Sâu ra ngoài, tất nhiên điều đầu tiên là phải khống chế nó.

Thông qua năng lực nó sở hữu để đối phó mình, thì năng lực thi triển ra tất nhiên cũng là phương diện ác mộng.

Đó không phải là đánh cắp thời gian, mà chỉ là cho giấc ngủ một cách vô hình.

Sự việc là do giấc ngủ của cư dân thành phố Hắc Chiểu bị đánh cắp, nhóm người Lục Tân điều tra cũng lần theo manh mối này.

Nhưng đến hiện tại, họ đã phát hiện ra rằng một phần nguyên nhân khiến cư dân của thành phố Hắc Chiểu mất ngủ là do bồi dưỡng một loại quái vật tinh thần nào đó. Nhưng mà họ hiển nhiên không ngờ rằng thì ra những giấc ngủ này không chỉ là chất dinh dưỡng, mà còn là một loại lực lượng, hoặc là vũ khí.

Để một người chìm vào giấc ngủ một cách vô thức tương đương với việc đánh cắp thời gian của anh ta.

Lục Tân đã phát hiện ra điều này.

Trong ý thức của bản thân, anh chỉ là đứng trong đầm lầy này, đối mặt với lực lượng áp đảo kia.

Tuy nhiên, thời gian của anh dường như đang tăng tốc từng hồi một.

Rõ ràng công kích của đối phương vẫn đang tiếp tục, nhưng hết lần này đến lần khác lại xảy ra công kích bất ngờ ập đến, không có quá trình trung gian.

Mỗi khi hoa mắt, đòn tấn công của đối phương lại tăng tốc vài nhịp.

Nguyên nhân là bởi vì, trong vô thức, anh đã chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ dài thi thoảng ập đến, thời gian của anh cũng trở nên gián đoạn.

Nhưng bản thân nên làm thế nào để kháng cự lại giấc ngủ này?

Trong một lúc, Lục Tân mơ hồ có cảm giác mình dường như đã trở lại thời điểm mới bước vào thành phố Hắc Chiểu.

Nghe cô bé đó đánh đàn guitar hát bài hát "Thiếu nhi".

Có lẽ, hàng cây, ve sầu và bướm bên bờ ao đều là kỷ niệm từ thời thơ ấu của mọi người...

Nhưng trong ký ức của Lục Tân, có vẻ ở trên lớp nhiều hơn, một lần lơ là đã buồn ngủ và lăn ra ngủ...

Rõ ràng có cảm giác chỉ là thời gian một cái gật đầu, nhưng khi vừa mở mắt ra, lại nhìn thấy khuôn mặt của viện trưởng già đang kề sát trước mặt...

Ai có thể cưỡng lại cơn buồn ngủ bất chợt trong lớp học thời thơ ấu?

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Trong văng phòng ở trên lầu bên cạnh, nhóm Hàn Băng và Bích Hổ cũng đang lo lắng đến cực điểm, đều mở to mắt nhìn quảng trường phía dưới. Cho dù là bọn họ cũng có thể nhìn thấy rõ ràng thứ đang trườn trên mặt đất và con cự mãng trên bức tường, thậm chí cũng có thể thấy quảng trường đã biến thành đầm lầy đen, thấy Lục Tân đang bị vô số cánh tay kéo vào đầm lầy...

Nhưng điểm mấu chốt nằm ở chỗ...

"Tại sao anh đơn binh vẫn luôn không có đánh trả?"

Trong tầm nhìn của họ, sau khi Lục Tân nổ súng ép con quái vật tinh thần đó ra ngoài, có vẻ như mọi chuyện đã thay đổi.

Anh thực sự bình tĩnh đứng yên ở đó, để mặc cho vô số cánh tay vươn ra khỏi mặt đất, tóm lấy cơ thể mình.

Để mặc cho những cánh tay này kéo anh vào trong đầm lầy.

Trong suốt quá trình, anh đã ngẩng đầu lên một vài lần và dường như cũng có mấy lần muốn phản đòn.

Nhưng cuối cùng, anh đã không làm gì cả.

"Chẳng lẽ đến lúc này rồi đội trưởng vẫn còn muốn chơi ở phong độ của S S sóng lớn..."

Bích Hổ đã la lên thất thanh: "Đầu tiên bước tới để mặc cho kẻ ác đánh, đợi kẻ ác đánh đủ rồi lại cười nham hiểm..."

"Nói, nên đến lượt tôi rồi chứ?"

Câu nói của Bích Hổ khiến trái tim người ta bỗng chốc run lên.

Nghe ra thật biến thái, nhưng tại sao, mơ hồ có cảm giác. Điều này quả thực giống với phong cách của anh đơn binh nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận