Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1557: Ba chiếc khinh khí cầu màu đỏ (3)

“Đây…”

Bên cạnh đó, cho dù là gã người hề, hay là viện trưởng Tiết, hay là tiến sĩ An bên kia cũng đều thấy hốt hoảng.

Khi bọn họ nhìn thấy động tác cuối cùng của Lục Tân, con ngươi của bọn họ đồng loạt co rút lại, vẻ kích động vốn còn treo trên khuôn mặt của bọn họ trước đó hiện tại lại bởi hành động cuối cùng của anh trong nháy mắt lại biến thành cảm xúc kinh ngạc mãnh liệt hơn, trái tim trong lồng ngực cũng nhảy lên bình bịch.

“Soạt…”

Lại có thêm một chiếc khinh khí cầu trong tay của người hề bay ra ngoài.

Viện trưởng Tiết bỗng nhiên cũng có một loại xúc động muốn ngay lập tức đi tra cứu tư liệu.

“Đây chính là thứ của tầng diện cuối cùng, thế nhưng mặc dù, chuyện này… hợp lý sao?”

“Đây mới là điều mà các người không muốn nhìn thấy nhất đúng không?”

Dưới ánh mắt khó mà tưởng tượng được của mọi người, Lục Tân cầm lấy lá bài hoa, cẩn thận, nghiêm túc cất giữ bài đi.

Anh không đặt nó vào trong túi đen, mà là đặt ở bên trong chiếc túi còn lành lặn hoàn chỉnh của mình, để nó tiếp xúc với da thịt của mình.

Sau đó anh đứng dậy, nghiêm túc nhìn về phía gã giáo chủ áo đen.

Trong ánh mắt của anh thậm chí còn mang theo vẻ đùa cợt mơ hồ mà trước giờ chưa từng xuất hiện.

“Quá tốt rồi…”

Cũng trong lúc đó, ở phương hướng dãy núi Trầm Miên, viện trưởng già đang trong quá trình bị người ta đuổi giết vốn vẫn luôn giữ được vẻ bình tĩnh chợt ngẩng đầu nhìn thấy một chiếc khinh khí cầu màu đỏ trên bầu trời đêm đang bay đến từ nơi xa xa, ông ta nhìn về phía khinh khí cầu màu đỏ, biểu cảm trên khuôn mặt bỗng nhiên trở nên ngạc nhiên, đầy mừng rỡ.

Trên khuôn mặt của ông ta tràn đầy nét vui mừng sung sướng: “Thí luyện lòng người thành công rồi…”

Số Bảy hơi động đậy môi dưới một chút, dường như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn yên lặng, quyết định bảo vệ ông ta rời đi trước đã.

Thế nhưng cũng đúng vào lúc này, chiếc khinh khí cầu màu đỏ thứ hai bỗng nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của bọn họ.

Tất cả mọi người đều hơi ngẩn ra.

Bởi vì tốc độ xuất hiện của hai chiếc khinh khí cầu này quá nhanh, khiến cho bọn họ cảm thấy có lẽ đã xảy ra chuyện không tốt bất ngờ gì đó.

Trong lòng bọn họ cũng không khỏi hơi trầm xuống một chút.

Thế nhưng, khi viện trưởng già đưa mắt tập trung nhìn vào chiếc khinh khí cầu màu đỏ thứ hai xuất hiện, ông ta chợt dừng bước chân của mình lại.

Số Bảy và Trương Tứ Hỏa đang đứng phía sau trong lúc nhất thời vô cùng lo lắng nhìn về phía viện trưởng già, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.

Mà viện trưởng già chỉ ngơ ngác đứng đó hồi hầu, một hồi lâu sau ông ta bỗng nhiên như chợt mơ màng ngẩng đầu lên.

Đáy mắt ông ta từ biểu cảm ức chế khi gặp nạn dần biến thành biểu cảm mừng rỡ như điên.

Ông ta thậm chí còn kích động tới mức bàn tay cũng trở nên run rẩy: “Thành công, kế hoạch Khuy Mệnh Sư cũng đã thành công rồi…”

“Cậu ấy thậm chí…, ngay cả dưới tình huống đã cắt đứt với đôi mắt của ban đầu, vẫn có thể tìm về sức mạnh tạo vật chân thực…”

“Tìm được “ban đầu” của cậu ấy, cũng chính là thời điểm bạo quân, cũng nắm trong tay sức mạnh của người đó…”

“Cậu ấy…”

Còn chưa chờ ông ta nói xong hết những lời này, bất thình lình, ông ta lại nhìn thấy chiếc khinh khí cầu thứ ba xuất hiện.

Bay tới đây cực kỳ nhanh chóng, lung lay lảo đảo, đung đưa lên xuống, giống như một người đưa tin kinh hoàng.

Viện trường già bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt bỗng trở nên có chút cứng nhắc.

Sắc mặt của ông ta nhất thời trở nên ngưng đọng, còn có chút mê man, dường như không thể hiểu được thông tin mà chiếc khinh khí cầu này mang đến.

Qua rất lâu sau, ông ta mới thấp giọng nói: “Biểu hiện của cậu ấy, đã vượt ngoài dự đoán của chúng ta…”

“Kẻ điên…”

Đón nhận lấy ánh mắt giễu cợt của Lục Tân bên kia, bàn tay của gã giáo chủ áo đen bỗng nhiên trở nên run rẩy.

Ông ta nhìn thấy Lục Tân khôi phục lại sự tỉnh táo từ trong cơn thịnh nộ, lại liên tiếp biểu hiện ra những việc như khôi phục lại hình dáng ban đầu của tòa nhà cũ, thậm chí là tùy tiện di chuyển thân thể ở trong không gian, sau đó thì gắng gượng hồi sinh kẻ đã tử vong từ trong thân thể của nhuyễn trùng vực sâu lại.

Cuối cùng, anh thậm chí còn khôi phục tấm bài hoa cung điện tinh thần chứa phong ấn của Khuy Mệnh Sư, đây chính là sức mạnh thứ cấp cuối cùng.

Điều này khiến cho biểu cảm của ông ta trở nên vô cùng âm trầm, thậm chí còn xuất hiện sự đau thương ngập tràn:

“Kẻ điên…”

“Mày thực sự là một kẻ điên…”

“Mày căn bản không hiểu ý thức duy nhất rốt cuộc là thứ gì, nhưng mày lại dám sử dụng sức mạnh của nó một cách dễ dàng như thế…”

“Mày là kẻ điên, mày chẳng hiểu cái thá gì cả…”

Lục Tân nghiêm túc nghe hết những lời ông ta nói, anh vẫn treo nụ cười ban nãy trên khuôn mặt, thế nhưng ánh mắt anh vẫn tỏ ra lạnh như băng:

“Có phải tôi hẳn là nên cảm ơn các người đã giúp tôi tìm được bản thân chân chính hay không đây?”

Gã giáo chủ áo đen và nghiên cứu viên già đều mím môi thật chặt, không hề lên tiếng.

Chẳng qua là, chỉ có chính bọn họ mới biết được, khi nhìn thấy loại sức mạnh này xuất hiện ở trong lòng bàn tay của Lục Tân, tâm trạng của bọn họ là như thế nào.

“Tôi sẽ cảm ơn mấy người thật chu đáo.”

Lục Tân bên này lầm bầm lầu bầu tự trả lời câu hỏi của bản thân, sau đó anh ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ tóc bạc mặt không cảm xúc bên kia, nhỏ giọng lên tiếng: “Quả thực tôi vẫn không có cách nào phá vỡ được sức mạnh hư vô, tôi cũng không sẽ không dùng ô nhiễm thứ cấp để đánh đổi lấy cơ hội đánh vỡ cô ta.”

“Thế nhưng tôi có thể đảm bảo với mấy người.”

“Bất kể mấy người có bao nhiêu lý thuyết, có bao nhiêu kế hoạch, tôi cũng sẽ hủy diệt các người, hoàn toàn triệt để.”

“Các người vĩnh viễn cũng không thể trông cậy vào việc tôi sẽ đàm phán hay thỏa hiệp với các người.”

“Bởi vì tôi chính là kẻ điên…”

“Mới vừa rồi các người đã buộc chặt cái danh xưng người điên vào tôi, hơn nữa còn để tôi bắt được cái chuôi của các người!”

“Cho nên, cho dù trong lòng của các người có tự cho mình là vĩ đại đến cỡ nào, hay tự cho mình là mạnh mẽ đến bao nhiêu đi chăng nữa…”

“Điều duy nhất mà các người có thể làm, chính là trơ mắt nhìn tôi từng bước từng bước hủy diệt kế hoạch của các người.”

“Ngoan ngoãn chờ tôi đến tìm các người, sau đó…”

Anh ngẩng đầu nhìn về phía gã giáo chủ áo đen cùng với nghiên cứu viên già, từng chữ từng chữ thốt lên: “Lật đổ các người…”

“Hung hăng lật đổ các người!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận