Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 940: Thành phố linh hồn (2)

Trước cửa quán ăn bày đầy lều trại, có vô số cái bàn nằm ngổn ngang, trên mỗi cái bàn có đầy người ngồi, ai nấy cầm đủ loại đồ ăn nhét vào trong miệng, rót từng ly từng ly đổ vào trong bụng, vẻ mặt hưng phấn khác thường, đôi mắt đỏ như máu.

“Rất có thể người ở đây đã bảy tám ngày không ngủ được, có lẽ vì một thời gian dài ngủ không đủ giấc, tôi không tin đầu bếp họ còn có thể nấu ra được món ngon nào, cho nên chúng ta cố hết sức gọi những món đồ ăn đóng hộp là được.”

Cách nghĩ của Hàn Băng rất cẩn thận, bởi vậy bọn họ chỉ tìm một cái bàn rồi gọi đại vài món.

Chờ khoảng nửa tiếng mới có nhân viên phục vụ lười biếng bê một thùng rượu, và mấy đĩa đồ ăn ra ném lên trên bàn.

Không giống những món họ đã gọi.

Nhưng mọi người cũng không nói gì, chỉ lấy đồ hộp và xúc xích được đóng gói sẵn ra ăn.

Hành động của họ trong trường hợp này đương nhiên là rất kỳ quái, nhưng mọi người xung quanh lại chẳng chú ý đến họ.

Chỉ có Bích Hổ gọi một ly bia, nhưng vừa ngửi mùi đã ném ra một bên.

“Hỏng rồi, thật sự không biết bọn họ nuốt xuống thế nào nữa.”

Hàn Băng nói: “Mất ngủ một thời gian dài vị giác sẽ thay đổi, ăn gì uống gì cũng không nếm ra vị.”

“Nhìn họ ăn uống vui vẻ thế này thật ra chỉ là vì hưng phấn.”

“Lúc bản thân quá mệt mỏi, ngược lại sẽ xuất hiện một cảm giác hưng phấn khác hẳn bình thường.”

Rõ ràng là Hàn Băng đã được học qua.

Thậm chí Lục Tân có một loại cảm giác, tuy cô ấy là người bình thường, nhưng biểu hiện của cô ấy còn chuyên nghiệp hơn người có năng lực như anh.

Anh gật đầu nói với Hàn Băng: “Nếu như không trực tiếp tiếp xúc với sở hành chính của họ, thì chúng ta nên bắt đầu điều tra như thế nào?”

“Tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này.”

Hàn Băng nghiêm túc suy nghĩ, nói:

“Trước mắt, vấn đề lớn nhất đó là chúng ta vẫn chưa xác định được nguyên nhân xuất hiện nguồn lây nhiễm ở thành phố này là do quái vật tinh thần nào đó hay là người có năng lực, nhưng nếu là khả năng thứ hai, vậy thì có lẽ người đó đã có năng lực khống chế cả thành phố này.”

“Nếu đổi lại là tôi, nếu tôi muốn nắm giữ thành phố này, thứ đầu tiên tôi muốn khống chế, chính là sở hành chính.”

“Đây cũng chính là nguyên nhân tôi không khuyến khích tiếp xúc trực tiếp với sở hành chính của họ, bởi vì nơi đó là nơi nguy hiểm nhất. Nếu thật sự xảy ra vấn đề, chúng ta qua đó rất có thể sẽ rơi vào trong bẫy của đối phương. Cho dù không có, bọn họ cũng có khả năng sẽ giao cho chúng ta một ít tư liệu sai lầm khiến chúng ta nhầm đường. Ngoài ra, tôi cũng không đề nghị chúng ta để lộ thân phận vào lúc này.”

“Dù sao nếu người đó đã nắm giữ sở hành chính, rất có khả năng phát động sức mạnh của cả thành phố đến chống lại chúng ta.”

“Đương nhiên...”

Đột nhiên cô ấy mỉm cười nhìn về phía Lục Tân, nói: “Có anh đơn binh ở đây, cho dù là đối mặt với cả thành phố, chúng ta cũng sẽ không thua.”

“Nhưng mà dù sao thì chúng ta đến đây để xử lý ô nhiễm, cho nên cần phải cố hết sức giảm bớt thương vong...”

Mọi người trên bàn đều lập tức im lặng.

Rõ ràng là ba người có năng lực ngồi quay một người bình thường, nhưng họ lại có cảm giác quen thuộc như ba học sinh dốt ngồi cạnh một học sinh giỏi vậy.

“Chị bé nói rất có lý...”

Bích Hổ da mặt dày nhất vừa gặm mì gói vừa khiêm tốn học hỏi: “Nhưng nếu không tiếp xúc với sở hành chính của họ, thì cúng ta vừa đến đây, lạ nước lạ cái, đứng trước một thành phố lớn như thế này, vậy phải bắt đầu điều tra từ đâu đây?”

Hàn Băng quay đầu nhìn về phía Lục Tân, nói: “Anh đơn binh có nhìn thấy cái gì hay không?”

Lục Tân nhìn thẳng vào ánh mắt quan tâm của cô ấy, lắc đầu, nói: “Không có.”

Anh suy nghĩ cẩn thận một lúc, rồi nói tiếp: “Có lẽ tôi chỉ nhìn thấy được những thể tinh thần của ý chí một người, và nhận ra có phải nó bị giấu bên trong cơ thể người nào đó hay không mà thôi, Có điều, tôi không thấy không có nghĩa là không có tràng vực ô nhiễm. Lúc trước ở xung quanh thị trấn Vui Vẻ, bản thân chúng ta ở bên trong tràng vực, lúc ấy tôi cũng không nhìn thấy quái vật tinh thần gì, nhưng lại có thể cảm nhận được ô nhiễm vô hình có mặt ở khắp nơi…”

“Tràng vực...”

Sắc mặt Hàn Băng có hơi nặng nề, cô ấy nói với Lục Tân: “Trước khi tôi đến đây, giáo sư Bạch đã đặc biệt phổ cập cho tôi một khóa học, tràng vực ô nhiễm là thứ đáng sợ nhất, dựa vào phân tích của ông ấy, lấy Oa Oa làm ví dụ, nếu cô bé có thể hoàn toàn quen thuộc và nắm giữ được sức mạnh của lãnh chúa tinh thần, vậy thì ngay khi người có năng lực hoặc là ô nhiễm tinh thần nào đó vừa vào trong Thanh Cảng, cô bé sẽ có thể phát hiện và tìm ra bọn họ ngay.”

“Bây giờ chúng ta phải xác định có khi nào chúng ta đã bị đối thủ phát hiện rồi không?”

Nói rồi, vẻ mặt cô ấy trở nên nghiêm túc: “Nếu như bại lộ, vậy bây giờ chúng ta che giấu thì chẳng có ý nghĩa gì.”

Lời này lập tức làm Bích Hổ và Hồng Xà ngơ ngác, đột nhiên cảm thấy lo lắng lạ thường.

Vừa vào trong thành phố là đã bị phát hiện?

Tuy rằng bọn họ là người có năng lực, nhưng vừa nghe thấy năng lực đáng sợ này thì thấy không chân thật chút nào.

Lục Tân cũng nhìn ra dáng vẻ nghiêm túc của Hàn Băng, anh cảm thấy cô ấy hơi đáng yêu, mỉm cười lắc đầu nói:

“Có lẽ là không đâu, bây giờ tôi không có cảm giác như bị ai đó nhìn trộm.”

“Ngoài ra, theo phân tích của giáo sư Bạch, trên lý thuyết thì có thể được, nhưng trên thực tế, một thành phố quá lớn, cũng có quá nhiều người, có vô số sức mạnh tinh thần đan chéo vào nhau, chỉ cần làn sóng sức mạnh tinh thần này hơi lay động là đã rất hỗn loạn rồi.”

“Cho nên dù là lãnh chúa tinh thần thì cũng không thể làm được chuyện này đâu…”

Anh thuận miệng nói suy nghĩ của mình ra, cũng coi như là phổ cập thêm chút kiến thức cho Hàn Băng.

Nhưng không ngờ rằng sau khi ba người Hàn Băng, Bích Hổ và Hồng Xà nghe anh nói xong thì ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn anh.

Bích Hổ còn nuốt “ực” một ngụm nước miếng.

Lục Tân bị mọi ánh mắt nhìn chằm chằm thì thấy khó hiểu, sờ khuôn mặt mình, không mỉm cười mà hỏi với giọng điệu hiếu kỳ: “Sao vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận