Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 510: Quái vật biến mất (2)

Lục Tân hơi mất kiên nhẫn, cái bóng dưới thân đã sớm lao thẳng ra ngoài rồi.

Bây giờ, anh đứng đấy và bóng đèn đang ở phía sau anh, bởi vậy cái bóng của anh vừa lớn vừa rộng, cuồn cuộn lan tràn về phía trước muốn lao ra ngoài.

Nó giống như mạnh mẽ lao về phía bức tường vậy, cho dù là diện tích cái bóng bao trùm hay là tốc độ xông về phía trước, rõ ràng đều không phải là tốc độ mà người đàn ông mặc âu phục kia có thể lẩn tránh. Nói một cách khác, cho dù tính toán dưới số liệu gì thì hắn cũng đều sẽ bị cái bóng bắt lấy.

Nhưng dưới tình huống thế này, cái bóng đấy vẫn kịp thời phản ứng, thân hình hắn nhanh chóng vọt lên phía trước, vọt đến bên cạnh thân thể đang nằm rạp dưới đất kia của bà chủ, giẫm một cái lên một của cô ta rồi bẹp một phát, giẫm cho cô ta răn rắt dán sát vào mặt đất. Cùng lúc đó, thân hình của hắn lại nhảy lên thật cao, dựa thế leo lên, vọt thẳng đến đầu xe của một chiếc xe tải.

Sau đó, thân thể hắn vặn vẹo, thuận thế bắn một phát súng về phía Lục Tân.

Dường như, một phát súng này đã được tính toán cực kì chính xác, bắn chuẩn về phần bụng dưới của Lục Tân.

Đối với Lục Tân đứng yên ở cửa đồng thời cùng với sự khống chế cái bóng của Lục Tân mà nói, đây là điểm mà anh khó tránh né nhất.

Từng phát súng bắn đến.

Phát súng thứ hai thoạt nhìn dường như bắn hụt, trực tiếp bắn lệch về một điểm phía bên trái của Lục Tân.

"Nó đã sớm biết mình sẽ né về hướng kia mà..."

Lục Tân đã nhấc một cái chân lên, dự định phóng về phía bên trái, nhưng lại cứng rắn ngừng lại.

Trong lòng anh chợt thoáng qua một suy đoán, biết mình không bước qua nữa, hơn nữa trong lúc mình đang do dự một chút, Lục Tân liền không kịp tránh thoát những viên đạn liên tục bắn về phía mình kia, trong lúc đầu óc quay cuồng nhanh chóng, anh hoàn toàn chẳng có một lựa chọn nào khác, chỉ có thể nhanh chóng đưa tay, nháy mắt cái bóng hướng về phía người anh rồi cuốn lên, trong khoảnh khắc quấn lấy viên đạn đang bắn về phía bụng dưới của anh.

"Rắc..."

Viên đạn bị bóp méo biến thành sắt vụn.

Trong nháy mắt, đầu óc Lục Tân cũng hiện ra rất nhiều suy nghĩ trái chiều.

Phần lớn trong đó đến từ sự báo oán của cha, ông đang trách móc anh sao lại vô dụng như vậy, chỉ vậy thôi đã bị đối phương nhìn ra mục đích.

Chính xác là người đàn ông mặc âu phục kia nhìn ra được anh không muốn làm tổn thương bà chủ, cho nên mới giẫm lên mông của bà chủ để tránh thoát sự tấn công của cái bóng, hơn nữa lại còn dùng súng ép cái bóng phải quay về ứng cứu. Loại cảm giác bị động thế này, quả thực quá oan uổng, không thể chịu đựng được mà...

Lúc suy nghĩ thế này xuất hiện, sau lưng Lục Tân phát ra hai tiếng động.

Một tiếng của viên đạn thứ hai do người đàn ông mặc âu phục bắn ra, ghim vào vách tường.

Thứ hai là tiếng lốp ba lốp bốp dị dạng như tiếng xương khớp vặn vẹo, bỗng nhiên truyền đến từ trong phòng giường lớn.

Trong nháy mắt, Lục Tân quay đầu lại, liền trông thấy một màu đỏ tươi.

Đồng thời, cũng ngửi thấy một mùi máu tươi tanh hôi.

Đó là vô số xúc tu, thoạt nhìn giống như bắn ra từ trên người một loại quái vật trên người mọc đầy xúc tu vậy, hệt như một con bạch tuộc đỏ rực, lập tức vọt tới trước người anh, cái xúc tu to lớn trước khi Lục Tân đã cuốn lấy thân thể của anh trước khi anh kịp phản ứng, cảm giác trống rỗng mà lạnh lẽo đến lạ thường tràn vào trong đầu óc của Lục Tân, khiến cho anh cảm thấy như sắp bị nuốt chửng vậy...

Trong lòng anh đã xuất hiện một cảm giác bị cái thế giới này lãng quên đi.

Giống như một buổi chiều nào đó mặt trời ngả về tây, cả đám nhóc chơi trốn tìm đều nô nức kéo về nhà ăn cơm, nhưng lại quên đi có một người nghiêm túc muốn chơi với những bạn nhỏ đó vẫn còn đang trốn ở sau cái cây, đưa đôi mắt trông mong chờ đợi đám bạn nhỏ đến tìm anh.

Chơi trốn tìm không phải là để trốn đi, mà là để cho các bạn nhỏ khác tìm được.

Nhưng mấy bạn nhỏ đó đã quên mất phải tìm anh rồi, cho nên anh sẽ vĩnh viễn biến mất.

"Phù..."

Lục Tân nhanh chóng tỉnh táo lại, lúc ngẩng đầu nhìn qua, chợt trông thấy được những người đã biến mất trước đây.

Trước mặt anh là một con quái vật thấp bé đang dùng xúc tu cuốn chặt lấy anh, trên người nó chỉ có da thịt màu đỏ rực, tản ra mùi tanh hôi, nơi vốn dĩ phải là hai cánh tay lại chỉ mọc ra mấy cái xúc tu, trên mặt nó không có ngũ quan, chỉ sinh hai lỗ tai, hơn nữa lại to đến lạ thường, dường như nó vẫn luôn hy vọng dùng đôi tai to lớn này để nghe được vài tiếng gì đó.

Trên người của nó tản ra một cảm giác lạ thường, phảng phất như lúc nhìn chằm chằm vào nó sẽ có thể trông thấy được nó.

Nhưng chỉ cần thoáng chuyển ánh mắt đi, nó sẽ lập tức biến mất ngay, không phải là không nhìn thấy nữa, mà là nó sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cái thế giới này.

Giống như chính bản thân anh cũng chẳng tình nguyện chú ý đến nó.

Cho dù có trông thấy nó thì cũng sẽ bỏ qua, mò được nó rồi theo bản năng cũng sẽ quên đi.

Sau lưng nó còn có thêm một người.

Một người đang bám theo phía sau con quái vật kia.

Theo thứ tự trong đội xe là lão Lý, bọn Điền Ngưu Tử, thậm chí đầu xe của đoàn xe cũng ở bên trong nốt.

Lúc này, tất cả mọi người đều đưa tay khoác lên vai người trước mặt, cúi đầu, cùng xếp thành một hàng giống như chơi diều hâu ăn gà con, dường như bọn họ đã mất đi tri giác, chỉ biết lẳng lặng ghé vào sau lưng người ta, hành động hệt như một khúc gỗ.

Người xếp ở phía cuối cùng chính là lão Chu.

Bọn họ giống như trở thành một phần của trò chơi con rắn, hoàn toàn mất đi ý thức và cảm giác của mình.

Chỉ biết đờ đẫn, khoác tay lên vai người trước mặt, chậm rãi đi lại.

Sự bất mãn trong lòng Lục Tân cũng tiêu tán, biểu cảm có hơi mừng rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận