Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1335: Sức mạnh tinh thần từ trên trời giáng xuống (1)

“Đồng chí Đơn Binh, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

“Giáo sư Bạch ông không sao chứ?”

Đang lúc Lục Tân và Giáo sư Bạch đã xác nhận lại mọi chuyện, sau đó mỗi người mang tâm trạng không giống nhau mà đứng ở bên cạnh bồn hoa nhìn nhau không nói gì, thì chợt nghe thấy chiếc bước chân vang lên ở đằng xa, chính là những người khác ở trong giảng đường đã phát hiện ra điều bất thường nên mới đuổi theo đến đây.

Bích Hổ và Chó Trông Cửa chạy ở phía trước, mà theo sau đó là Oa Oa cũng đang nhẹ nhàng bay đến bên cạnh người Lục Tân.

Chạy ở đằng sau nữa, là đám nghiên cứu viên đang chạy đến mức mồ hôi đầy đầu, tay tê chân mềm, mặt mày biến sắc.

Bạch! Bạch! Bạch!

Cùng với đó là tiếng chạy cực kỳ nặng, chính là tiểu đội vũ trang sau khi biết được điều dị thường mới chạy đến.

Bản thân của đám nghiên cứu viên này, hay là những người có năng lực của Thanh Cảng cũng đều là những người thông minh.

Vừa rồi bọn họ cũng chỉ là bởi vì đột nhiên phải tiếp thu những quan điểm khiến người ta kinh ngạc, theo bản năng mà rơi vào bên trong suy tư, thật sự không có tinh lực đi quan tâm đến những chi tiết nhỏ khác, nhưng qua thời gian dài một chút, bọn họ đã ý thức được rất nhiều điểm kỳ lạ, ví dụ như vì sao ngày hôm nay giáo sư Bạch lại giảng giải một loạt những vấn đề không hề tương đồng với lý luận ngày thường của ông ta, lại ví dụ như, từ khi nào mà giáo sư Bạch lại nghiên cứu ra những vấn đề như thế này?

Hơn nữa từ những câu dò hỏi của Lục Tân cùng với biểu hiện sốt ruột tột độ của anh.

Dù chỉ là đoán, bọn họ cũng đã có thể đoán được đại khái sự thật rồi, sau đó cũng kịp thời điều phối tiểu đội vũ trang đến đây.

Phản ứng như thế này đã có thể nói là cực nhanh, có điều nhìn tình hình trước mắt khi bọn họ chạy đến đây, có lẽ vẫn không thể giúp được gì cả.

“Hô…”

Nhìn thấy nhiều người chạy đến đây chứ thế, cả đám người ai nấy ánh mắt vừa kinh ngạc vừa khủng hoảng.

Đặc biệt là Oa Oa, cô bé không chỉ đuổi theo đến đây, thậm chí trên khuôn mặt nhỏ kia còn lộ ra biểu cảm như có chút áy náy.

Dường như là đang trách cứ chính bản thân mình, vì cớ gì mà không phát hiện ra chuyện này sớm hơn nữa.

Giáo sư Bạch thở ra một hơi thật dài, xoa mạnh khuôn mặt của mình một cái, sau đó nương theo sự giúp đỡ của người bên cạnh mà đứng dậy, cười nói: “Không có sao đâu.”

“Giáo sư Bạch…”

Có người trong lòng phát run, thấp giọng nói: “Người vừa rồi giảng bài cho chúng tôi chính là…”

“Là tôi!”

Giáo sư Bạch trầm giọng trả lời, một mực chắc chắn.

“A?”

Những người xung quanh ngay lập tức có vẻ hỗn loạn, so với khi nghe ông ta nói là người khác còn bất ngờ hơn.

Ngay cả Lục Tân, cũng hơi hơi bừng tỉnh, nhìn thoáng qua về phía ông ta.

“Không cần lo lắng, vừa rồi cũng không có gì đâu.”

Giáo sư Bạch không dấu vết và liếc mắt nhìn nhau với Lục Tân một cái, trao đổi ý kiến một chút, sau đó mới nhẹ nhàng nâng tay lên, ý bảo mọi người không cần kinh hoảng, cười nói: “Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ về mấy vấn đề này quá sâu, vừa rồi lại kích động quá mức, cao huyết áp thiếu chút nữa mắc phải…”

“Đồng chí Đơn Binh chính là người đã nghe thấy tiếng nhịp tim của tôi không hợp lý, cho nên mới vội vàng chạy theo tôi đến đây thôi…”

“Ai da…”

Mọi người nghe vậy, vội vàng tiến lên xem xét.

Giáo sư Bì Tư Văn, một trong sáu người của Thanh Cảng mang vẻ mặt kinh ngạc: “Mấy ngày hôm trước không phải vừa mới kiểm tra sức khoẻ rồi hay sao?”

“Ai, cũng đã nhắc nhở ông đừng có hút thuốc rồi cơ mà.”

Vừa nói còn vừa làm ra vẻ mặt phẫn nộ, nói với những người khác: “Sau này mấy người phải chăm chú nhìn ông ta một chút, nếu như ông ta dám động vào tẩu một lần nữa thì phải đánh gãy tay ông ta đi.”

“Chuyện này…”

Giáo sư Bạch rõ ràng trở nên lắp bắp kinh hãi, không ngờ tới biến hóa này.

Nhưng dưới ánh nhìn lo lắng của những người đứng xung quanh, môi ông ta mấp máy hai cái, cuối cùng lại cũng không thể đưa ra lời phản bác.

Lục Tân đứng ở bên cạnh nhìn, cũng hiểu rõ vì sao mà giáo sư Bạch lại muốn nói như thế…

Hoặc cũng có lẽ là, những nhà nghiên cứu và nhóm người có năng lực đứng đây, cũng đã đoán được điều gì đó rồi, chỉ là bọn họ đã thống nhất rằng không nên để lộ ra.

Bởi vì những gì xảy ra ở hiện tại đã làm cho người ta không thể tưởng tượng ra được rồi.

Thanh Cảng hiện giờ đã là một trong mười hai thành phố Cao Tường Liên Minh, thực lực chỉ đứng ở đằng sau sự tồn tại của chủ thành mà thôi.

Thậm chí ngay cả là thành phố trung tâm, về phương diện xử lý ô nhiễm cũng không có được xúc giác nhanh nhạy giống như là Thanh Cảng để phản ứng lại thật nhanh được.

Dù sao thì thành phố trung tâm cũng không có lãnh chúa tinh thần, bọn họ sử dụng một phương pháp khác gần như thế để trị an thành phố.

Mà giáo sư Bạch, là chuyên gia đứng đầu lĩnh vực tinh thần biến của Thanh Cảng, lại là thủ lĩnh của bộ phận thông quan đặc biệt Thanh Cảng, kết quả một nhân vật như thế, lại ở trong chính thành của Thanh Cảng, hơn nữa còn là trước mặt không biết bao nhiêu nghiên cứu viên và người có năng lực của Thanh Cảng, bị nhân vật thần bí nào đó đến từ bên ngoài ảnh hưởng, nếu như chuyện này bị truyền ra bên ngoài, vậy chuyện này đối với Thanh Cảng, hay thậm chí là đối với những địa phương được Thanh Cảng bao trùm ảnh hưởng mà nói, sẽ là sự đả kích lớn đến thế nào?

Cho dù là những người ở đây, bọn họ rõ ràng có thể đoán được, nhưng trong lòng ai cũng không muốn tin tưởng điều này.

Chuyện này vốn dĩ là không hợp lý.

Trên thế giới này ở đâu có một người như thế chứ, một người có thể nghênh ngang tiến vào trong Thanh Cảng, lại làm chút điều gì đối với chuyên gia của bọn họ.

Cho nên, giáo sư Bạch trực tiếp phủ nhận chuyện này, ngược lại cũng không phải vì ông ta ham muốn gì công lao của buổi giảng ngày hôm nay.

Đương nhiên, bởi vì chuyện này mà ông ta bị cấm cầm vào thuốc nữa vẫn là điều mà ông ta không nghĩ tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận