Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 719: Nữ thần từ trên trời rơi xuống (1)

“Ơ?”

Lục Tân đang đi ngang qua phía dưới đám hoa chết chóc, đi về phía khu rừng người chết, bỗng nhiên hơi ngẩng đầu.

Anh nhận thấy rằng bức xạ tinh thần xung quanh đã thay đổi.

Vốn dĩ anh đang sử dụng phương pháp này để hiểu bản thân và học thực thành về lý thuyết bảy bậc, và thu được kết quả cực lớn.

Ví dụ, trước đây anh không bao giờ hiểu tại sao mình lại có phản ứng khác nhau với những năng lực khác nhau, một số năng lực có tác động sâu đến anh, một số năng lực lại gần như không có bất kì tác động gì, một số kéo dài trong thời gian dài, và một số khác vừa chớp mắt đã không còn nữa rồi.

Bây giờ anh đã hiểu rằng điều này là bởi vì tất cả con người đều có bảy khuyết điểm.

Biểu hiện của từng loại trong bảy khuyết điểm này cũng hoàn toàn khác nhau.

Giờ anh đang làm tóm tắt tổng kết lại.

Nhưng lúc này, anh lại đột nhiên cảm thấy ảnh hưởng của bức xạ tinh thần xung quanh bỗng chốc yếu đi rất nhiều.

Loại kia khiến tâm tư anh phiền muộn, thậm chí ngay cả năng lực ảnh hưởng đến cha và em gái của anh, trực tiếp biến mất rồi, và cái loại đấy khiến anh cảm nhận được mọi vị trí trên cơ thể, nhiều loại cảm giác đau đớn, thoáng cái lại cách xa anh, giống như cảm giác đau đớn chưa bao giờ tồn tại vậy.

Ngoại trừ đau răng…

Đau răng là cái thứ đáng ghét nhất, rõ ràng răng của Lục Tân không còn đau nữa, nhưng nướu lại sưng lên.

Đau răng giống như một gã tra nam vậy, nó cứ đeo bám vào cái lợi sưng tấy, rồi đột nhiên bỏ đi.

Chỉ còn lại mình em lợi vẫn đau đớn, đồng thời bụng ngày càng to ra….

Năng lực ảnh hưởng đến cảm xúc đã biến mất, năng lực khiến bản thân cảm thấy đau đớn cũng biến mất.

Nhưng Lục Tân đột nhiên phát hiện xung quanh càng ngày càng nhiều bông hoa chết chóc.

Ban đầu, những bông hoa chết chóc này đã thể hiện sự kính nể đối với anh, đang dần nhường đường.

Nhưng lúc này, nó như bị một cái gì đó thúc giục và lại bay về phía anh.

Hơn nữa, không chỉ một đóa hoa, mà là vô số đóa hoa chết chóc đều bay qua.

Một mảnh trông dày đặc, và số lượng có thể lên tới hơn một trăm đóa.

“Đây là đang làm gì vậy?”

Lục Tân cảnh giác theo bản năng.

Mẹ từ phía sau Lục Tân đi tới, đi qua giữa những bông hoa chết chóc, bà được chiếu sáng bởi ánh sáng lung linh trắng nhạt đặc trưng của thể tinh thần, có cảm giác một nhiếp ảnh gia cao cấp đang chăm chú bố trí ánh đèn theo động tác của bà, vẻ đẹp có hơi không chân thực.

Mà dáng điệu của bà, dù là lúc đi hay nói, cũng đều có một vẻ đẹp không chê vào đâu được, nhẹ nhàng nói:

“Chó cùng rứt giậu mà thôi….”

“Có vài người luôn cho rằng cái chết có thể giải quyết tất cả.”

“Chỉ là đôi khi không khỏi cảm thấy mạng sống của mình quá giá trị …”

“Đây lẽ nào cũng là một loại tự đại sao?”

Lục Tân nghe ra được ý khinh thường từ lời nói của mẹ, cũng nghe được ý tứ khác. Đây chính là để anh lui về sau nghỉ ngơi.

Mẹ đã chuẩn bị ra tay rồi.

Bà ấy đang để anh đến học hỏi, chứ không phải để anh tự tìm đường chết.

Thực ra anh cũng có thể nhìn ra được những bông hoa chết chóc này định làm gì.

Những bông hoa đó bị một ý chí nào đấy ép buộc bay đến trước mặt anh, và đã bắt đầu có xu hướng không ổn định.

Những bông hoa chết chóc này vốn là những thể tinh thần khác nhau, bị ép buộc nhào nặn với nhau qua hình thức chắp vá gắn kết lại, có trạng thái không ổn định và rất dễ sản sinh sức mạnh tinh thần hủy diệt, giống như quả bom tinh thần mà anh đã thấy trước đây.

Chỉ cần chúng đồng thời bắt đầu hủy diệt, lực lượng khủng khiếp sẽ được hình thành bởi sự hỗn loạn tinh thần của những va chạm phân tán?

Dựa vào ít kiến thức chuyên môn của Lục Tân, có vẻ như nó ít nhất cũng phải bằng sức mạnh của khẩu đại bác ion được ép xung của hai mươi đơn vị.

Anh không biết liệu mình có thể chịu được không, dù sao thì anh cũng không có kinh nghiệm liên quan.

Nhưng mẹ rõ ràng không có ý định để anh mạo hiểm thế này nên bà đã sẵn sàng đến với anh.

Vậy nên anh cũng âm thầm lùi lại một bước, đứng cùng em gái và cha.

Sẵn sàng để xem pháo hoa.

“viu viu…”

Ngày càng nhiều hoa chết chóc bay đến bên Lục Tân, dần dần xếp thành hàng, giống như mùa hoa anh đào nở nở rộ, đẹp đẽ tráng lệ.

Xung quanh toàn là hoa, khiến người ta mê mẩn.

Nhưng những bông hoa đó được tạo ra từ sự hợp nhất của những cơ thể người yếu ớt nhợt nhạt, ngũ quan trên mặt sinh động như thật trong mắt của Lục Tân, như cá thiếu nước vô lực mở miệng, giống như động vật trên thớt, chậm rãi chớp mắt.

Trên cơ thể chúng đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt.

Bức xạ tinh thần mạnh mẽ đan xen và hợp lại, khiến cho không khí càng lúc càng nặng nề.

Ngay cả lúc này, đầu óc Lục Tân cũng trở nên hơi hỗn độn.

Nếu như nói máy móc là tư duy con người, vậy thì bộ máy tinh vi và phức tạp đã bắt đầu bị tác động bởi một ngoại lực mạnh mẽ, và vận hành trì trệ.

Có thể tưởng tượng, nếu người bình thường ở trong tràng vực này, thì chỉ riêng năng lực bức xạ tinh thần cũng đủ khiến người ta hoàn toàn mất đi lý trí và trở thành kẻ ngốc. …

“Dâng mình cho chân lý.”

“Mở đường cho đấng Chân Thần giáng thế …”

“Mở đại lộ thi hài cho hòa bình vĩnh cửu …”

Trong khu rừng người chết, kỵ sĩ Thần Trạch khẽ ngâm tụng, chậm rãi giơ hai tay lên.

Theo cử động của anh ta, quần áo trước ngực vốn đã bị axit sun-phu-rích đậm đặc ăn mòn, bắt đầu vỡ vụn ra.

Lộ rõ làn da tái nhợt của anh ta, cũng như những đinh tán cơ khí khác nhau được khảm giữa các lớp da, bánh răng xoay tròn, và ở khe hở giữa các bánh răng, có thể nhìn thấy một trái tim màu đỏ sẫm, đang đập từ từ dưới sức đẩy của giá đỡ cơ khí nhỏ.

“Rầm….”

Ở đằng sau anh ta, và từ mọi hướng, những mảnh vỡ hoa chết chóc trôi về phía hố.

Một loại trường áp suất khác thường đã đến bờ vực sụp đổ.

Phía dưới, Lục Tân ở giữa vườn hoa chết chóc, cùng người thân trong gia đình ngẩng đầu chờ pháo hoa nở rộ.

Trên mặt kỵ sĩ Thần Trạch hơi lộ vẻ mong ngóng, đôi đồng tử xanh lam, và thậm chí mơ hồ có chút biểu hiện phấn khích.

“Tại đây, con cầu xin đấng Chân Thần nãy chứng giám cho con…”

Giọng nói phấn khích của anh ta, ẩn chứa một loại điên cuồng, nhưng lại đột nhiên bị cắt ngang.

Rè rè.

Trên không trung đột nhiên truyền đến tiếng chuyển động cánh quạt máy bay trực thăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận