Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 979: Một thành phố điên cuồng (2)

Có chuyện gì vậy, những người đứng cách khá xa lại chỉ nhìn thấy không ngừng có gạch chọi vào đám binh lính kia, xem rất đã ghiền.

Nhưng ngược lại những người đứng gần lại cảm thấy hơi sợ hãi, chỉ có thấy có gạch bay ra, mà không nhìn thấy được là ai ném.

Giống như là có một người vô hình nào đó trốn trong đám người rồi ném gạch ra vậy.

“Bắt hết tất cả người bên kia lại cho tôi!”

Trong chiếc xe quân đội, có người hét to ra lệnh, lập tức có ba bốn chiến sĩ vọt về hướng gạch bay ra.

Nhưng họ không có thời gian mà tìm người, dự định sẽ bắt hết tất cả những người đứng ở đây.

“Ai dám bắt, đánh người đó…”

Nhưng mà, bọn họ còn chưa kịp xông đến, đột nhiên càng có nhiều gạch, trứng thúi, rau xanh ào ào bay về phía xe quân dụng.

Thậm chí còn có người điên cuồng ném luôn cả bạn gái của mình ra.

Nhìn thấy vậy, các chiến sĩ đứng bên cạnh xe quân dụng không biết có nên tiếp tục bắt giữ hay không, hoảng loạn đứng yên tại chỗ.

Hỗn loạn xung quanh giống như là ngọn lửa, đang nhanh chóng lan rộng ra.

“Nhanh, ném bom cay...”

Trường hợp điên cuồng như vậy đã lập tức làm quan chỉ huy trong xe cảnh giác, lập tức hét to lên.

Bùm bùm

Bom cay bốc khói trắng gay mũi được ném vào trong đám người.

Đám người hỗn loạn lập tức tản ra giống như là ruồi bọ, mặt mày ai nấy đều nước mắt nước mũi giàn giụa, bỏ chạy trối chết.

Nhưng cảnh tượng hỗn loạn này lại năm lần bảy lượt khơi màu cảm xúc cuồng nhiệt của đám đông.

Có vô số người giống như phát điên, vừa khóc lóc thảm thiết vừa gào rống, sau đó quay đầu vọt về phía xe quân dụng.

“Bằng” “Bằng...”

Có tiếng nổ súng, có người ngã xuống đất.

Cảnh tượng khủng bố lại xuất hiện thêm lần nữa, lần này nó còn hơn cả điên cuồng, rối loạn giống như là thuốc nổ được châm lửa, lập tức bùng nổ khắp nơi.

“Chuyện này...”

Trên lầu khách sạn, Lục Tân khẽ nhíu mày, nói: “Xảy ra thương vong.”

“Đây là tất nhiên.”

Hàn Băng nói khẽ

Đứng từ chỗ bọn họ có thể nhìn thấy đám thuộc hạ của Đàn Gia, bao gồm cả Dũng Tử và Cường Tử hung mãnh nhất, còn cả đám người Tóc Bạc dạo gần đây buôn bán đang phất lên, tất cả đều trở thành người dẫn đầu hỗn loạn, gầm rú vọt ra khắp bốn phương tám hướng.

Trong tay bọn họ không có súng, đối mặt với xe quân dụng và binh lính trang bị vũ trang đầy đủ, hành vi của họ giống như là lấy trứng chọi đá.

Xảy ra chuyện là việc quá bình thường.

Nhưng lúc này, họ đang bị cảm xúc cuồng nhiệt bao trùm, vì thế ai nấy đều dũng mãnh không sợ chết.

Họ xung phong lao lên giống như phát điên, sau đó trở thành sức mạnh chính trong trận ẩu đả này.

“Không thể không thừa nhận, vị Đàn Gia mà chúng ta chọn trúng đã giúp chúng ta một ơn huệ lớn.”

Hàn Băng nói: “Nhưng mà, nghề kinh doanh của ông ta chính là nghề mà khiến cho tất cả người trên thế giới này coi thường, đàn em của ông ta, dù ít hoặc nhiều đều dính vào tội ác và vấy máu những người vô tội, chúng ta là những người từ ngoài đi vào, mục đích đến đây là để điều tra, không cách nào được đưa ra ý kiến, thậm chí còn không thể dùng một góc độ thích hợp để giảng đạo lý với bọn họ…”

“Để họ dùng trận hỗn loạn này tự cứu bản thân mình, ít nhiều gì cũng coi như là rửa chút tội ác.”

Lục Tân quay đầu nhìn về phía Hàn Băng, nhìn thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy thoáng chút lạnh lùng tàn bạo.

Anh im lặng suy nghĩ mắc xích bên trong đó, không nôn nóng phát biểu ý kiến.

Chỉ là sau một lúc im lặng, anh mới dò hỏi: “Thứ mà chúng ta cần đợi, đến khi nào sẽ xuất hiện?”

“Có lẽ là nhanh thôi.”

Hàn Băng trả lời: “Có điều khi vài thứ kia xuất hiện, rất có thể anh đơn binh sẽ phát hiện ra nó sớm hơn tôi.”

Bên dưới, khi mà đạn cay, thậm chí là đạn thật đã bắt đầu bay loạn trong đám người, thì mức độ điên cuồng đã đạt đến đỉnh điểm.

Tựa như là cả thành phố vệ tinh tam thành phố Hắc Chiểu như bật lửa, khi một viên đạn bay vào trong đám đông giống như là thùng xăng phát nổ, cảm giác sợ hãi điên cuồng xuất phát từ tận đáy lòng lập tức nuốt chửng cả thành phố vệ tinh số 3.

Trạng thái điên cuồng này giống như là lây lan dịch bệnh, nhanh chóng lan rộng ra tất cả mọi người xung quanh.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Con mẹ nó, sở hành chính đến đây trấn áp chúng ta...”

“Gì? Tại sao lại trấn áp chúng ta?”

“Không biết nữa, nhưng dựa vào đâu mà chúng ta phải chịu họ trấn áp, chúng ta phải đi trấn áp bọn họ...”

Đám đông phẫn nộ giống như là làn sóng, ào ào từng đợt này đến đợt khác, lao về nơi mà bình thường họ cho rằng rất uy quyền.

Những người lý trí đắm chìm trong trận cuồng hoang vô thức này, ai nấy đều giả vờ không nhìn thấy.

Còn người có năng lực cảm ứng, thậm chí có thể phát hiện làn sóng sức mạnh tinh thần trong thành phố này giống như là một chậu nước đang sôi ùng ục.

Mà bắt đầu từ thành phố vệ tinh 3 của Hắc Chiểu, sự sôi trào này loáng thoáng có xu thế lan tràn ra khắp các thành phố khác.

Trong ba thành bố, cho dù là ti vi , hay là điện thoại, internet cục bộ luôn truyền bá vài tin tức nhất định.

Khi sự điên cuồng của thành phố số ba bắt đầu lan tràn ra hai thành phố khác, thậm chí là cả thành phố trung tâm, thì những đôi mắt người đang mơ màng mỏi mệt nhưng không thể nào ngủ được lập tức phát sáng, giống như là bùng lên ngọn lửa, một bình ga bị đốt cháy đang chờ phát nổ.

“Chết tiệt, thiệt là chết tiệt, tại sao lại xuất hiện tình huống thế này?”

“Qua cục diện này, rối loạn bùng phát ở thành phố vệ tinh 3 đã đạt đến mức độ ô nhiễm…”

“Nếu là ô nhiễm, vậy thì nên để người chuyên nghiệp ra mặt.”

Mệnh lệnh bí mật nào đó lập tức được phát ra, ở sảnh hành chính thành phố vệ tinh 3 có vài bóng người chậm rãi đi ra.

“Chắc là họ sắp xuất hiện rồi...”

Bên trong khách sạn, Hàn Băng cũng quay đầu nhìn về phía Lục Tân, nhẹ giọng nhắc nhở.

“Ừ.”

Lục Tân hơi gật đầu, liếm khóe môi nhẹ đến mức không ai phát hiện, khẽ nói: “Tôi luôn chờ đợi.”

“Thành phố này, vẫn luôn làm tôi có cảm giác bực bội...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận