Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1121: Kỹ năng thẩm vấn của tôi rất mạnh (2)

"Ặc..."

Lục Tân ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại.

Thì ra anh ta cho rằng mình cố tình tới để làm khó hai người này?

Vội vàng lắc đầu, nói: "Tôi không bắt nạt bọn họ, tôi thật sự cảm thấy bọn họ có thể có chút bất thường."

"Hả?"

Thấy anh nghiêm túc, viên cảnh sát không khỏi lùi lại một bước, trịnh trọng nói: "Vậy thì tôi phải báo cáo lên."

"Nếu báo cáo lên..."

Lục Tân suy tư một chút, nói: "Tôi đưa cho anh một số điện thoại, anh gọi hỏi thăm trước, không nên báo lên chính thức..."

Thực ra, thật sự báo lên ngược lại là chuyện tốt.

Tiểu Mạnh là đứa nghèo nhất trong nhóm, cuối cùng chưa chắc có tiền để đưa cho mình.

Trái lại, báo cáo cho Bộ phận thông quan đặc biệt, sau khi xác định là một vụ việc ô nhiễm đặc biệt, vậy thì thù lao chắc chắn sẽ không thể thiếu.

Nhưng điều quan trọng là những người có năng lực phát hiện ô nhiễm đặc biệt và báo cáo lên, trong tình huống thường phải đưa ra chứng cứ.

Nếu không lỡ như báo lên, kết quả cho thấy chỉ là một vụ bình thường, vậy thì sẽ rất bẽ mặt?

Mà bây giờ, đây là lần đầu tiên bản thân cảm thấy có vấn đề, nhưng lại không thể chắc chắn.

Vì vậy, sau khi suy nghĩ kỹ càng thì cho anh ta số điện thoại của Hàn Băng, chắc hẳn Hàn Băng sẽ thu xếp tốt.

"Được, được..."

Viên cảnh sát lập tức gọi điện thoại, ba phút sau quay lại, nghiêm nghị gật đầu nói: "Có thể."

Nhìn thấy anh ta lúc này, còn mặc vào cả áo chống đạn, Lục Tân cũng có chút bất lực.

Lắc đầu, nói: "Mặc cái này cũng vô dụng."

Nói xong, lúc này mới đứng dậy, trước sự chứng kiến của mọi người, đi vòng qua một cánh cửa, vào phòng thẩm vấn.

Trong phòng thẩm vấn, Tào Diệp chỉ im lặng ngồi đó, sắc mặt hiện ra tái nhợt dưới ánh đèn chói chang.

Nghe thấy tiếng Lục Tân đi vào, cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn rồi lại cúi đầu xuống.

Cậu ta không giải thích, không trả lời, hỏi cũng không nói, như thể chắc chắn sẽ thả cậu ta đi.

Lục Tân ngồi xuống, lấy ra một chiếc bật lửa bằng đồng, thoạt nhìn có giá không rẻ, từ từ châm thuốc.

Sau đó cứ im lặng như vậy, vừa hút thuốc vừa lặng lẽ suy nghĩ về tất cả những chuyện này.

Tào Diệp không nói, Lục Tân cũng không nói, chỉ nghiêm túc hút thuốc.

Hút xong điếu thuốc, anh cũng không nói gì.

Hai phút sau đó, anh cũng vẫn không nói gì.

Năm phút trôi qua, anh cũng vẫn không nói gì...

Phía sau bức tường kính một mặt, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng có chút thẳng tắp, ngơ ngác nhìn nhau, không biết chuyện ra làm sao.

Đây gọi là tra hỏi sao?

Hay trầm lặng hơn ai?

Cuối cùng, Tào Diệp vẫn luôn im lặng ngồi đó, không khỏi cảm thấy khó chịu.

Không kiềm được ngẩng đầu lên nói: "Tại sao anh không nói gì?"

Lục Tân ngẩn ra một 1989lúc, thản nhiên nói: "Tôi đang suy nghĩ, làm thế nào để cậu nói ra phần nội dung mà tôi muốn biết..."

Tào Diệp nhìn Lục Tân thật lâu, lại cúi đầu xuống, tiếp tục im lặng.

Lục Tân ngược lại có chút khổ não gãi gãi tai, nhẹ giọng giải thích: "Thật ra tôi rất giỏi thẩm vấn, ở Thanh Cảng, dù thế nào cũng được xếp... trong top năm? Nhưng cách tôi thẩm vấn có hơi cực đoan, hơn nữa còn có khả năng cao sẽ gây ra chấn thương tâm lý không thể chữa trị cho người bị thẩm vấn, cho nên vừa rồi tôi vẫn đang do dự, nghĩ xem có cách nào nhẹ nhàng hơn để cậu thành thật trả lời hay không..."

Tào Diệp cúi đầu không nói lời nào, nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong, như đang giễu cợt.

Cậu ta còn rất trẻ, hiển nhiên chưa đủ trưởng thành, nhưng thái độ lại rất kiên định.

Dường như cho rằng chỉ cần mình không nói, không ai có thể làm khó được mình.

"Xem ra tôi không thể thuyết phục được cậu, chủ động nói ra sự việc..."

Lục Tân nhìn dáng vẻ im lặng của cậu ta, có vẻ hơi nản lòng, lắc đầu, trầm giọng thở dài: "Vậy thì không còn cách nào khác."

Anh hơi dừng lại một lúc, ngược lại khơi dậy sự tò mò của Tào Diệp và ngước nhìn anh.

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt Tào Diệp lóe lên hung quang, khóe miệng mím chặt.

Lục Tân yên lặng nhìn cậu ta, chậm rãi, vẻ mặt đột nhiên có chút thay đổi, dường như khẽ mỉm cười.

Hai ngón tay kẹp điếu thuốc cũng hơi thay đổi, có chút nữ tính.

Ánh mắt anh nhìn lên người Tào Diệp thật lâu, sau đó dường như hiểu ra điều gì đó.

"Rẹt..."

Trong phòng thẩm vấn, đèn sợi đốt đột nhiên bắt đầu nhấp nháy.

Ngay lập tức có tiếng sột soạt vang lên, rèm cửa trước bức tường kính một mặt rõ ràng không ai động đến nhưng bỗng nhiên lại từ từ kéo lại về phía giữa, nhanh chóng cô lập bức tường kính phía bên kia, những người tò mò và căng thẳng đều mở to đôi mắt nhìn sang.

Ngay sau đó, máy thù hình trong góc hơi nghiêng sang một bên, như thể có ai đó đang dùng tay di chuyển nó.

Tào Diệp hơi lo lắng khi nhìn thấy những cảnh tượng kỳ quái này, nhìn Lục Tân với ánh mắt thiếu tự tin.

Còn Lục Tân thì lặng lẽ ngồi trên ghế và nhẹ nhàng dập tàn thuốc.

Trong số tất cả những thay đổi bí ẩn và kỳ lạ xung quanh, chỉ có anh vẫn tỏ ra bình tĩnh và tự nhiên, thậm chí thêm phần tao nhã hơn.

Trước mắt Tào Diệp dường như sinh ra ảo giác, sau lưng như đang có ánh mắt của phụ nữ, lẳng lặng nhìn mình.

"Vừa rồi tôi còn do dự, thời gian do dự này là cơ hội cuối cùng của cậu, nhưng cậu lại không đồng ý..."

Lục Tân chậm rãi nhìn cậu ta: "Vậy nên..."

Trên mặt chậm rãi lộ ra nụ cười thân thiện, tựa như đặc biệt vui vẻ.

Đôi mắt Tào Diệp bỗng trở nên vô cùng sợ hãi.

Cậu ta chợt cảm thấy có cảm giác đông đúc lạ thường trong căn phòng thẩm vấn chỉ có hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận