Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1077: Đứa trẻ nhựa vui vẻ (1)

Lục Tân thật sự chỉ muốn nhìn thử một cái mà thôi.

Gặp được một thứ đồ chơi mới mẻ thú vị, mượn xem qua để thỏa mãn đôi mắt của bản thân một chút, chuyện này không phải là rất bình thường hay sao?

Thế nhưng người thanh niên mặc đồ Đường bị Lục Tân dùng một chân đá ngã lăn trên mặt đất kia lại lộ ra vẻ cực kỳ khủng hoảng.

Cho dù trên khuôn mặt anh ta còn đang đeo mặt nạ, không thể thấy rõ được nét mặt, nhưng cũng có thể đoán được lúc này anh ta đã hoảng đến mức nào rồi, sau khi nôn khan một trận, thấy Lục Tân đang tới gần, anh ta bèn liều mạng bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo về chạy ra phía sau vài bước, trốn ra sau lưng của một vài nhân viên võ trang gần đó.

Đối mặt với Lục Tân, dù cho mấy vị chiến sĩ của lực lượng võ trang xung quanh chiếc xe kia có hoảng loạn hơn nữa, cũng chỉ có thể cố gắng căng phồng lá gan mà đứng yên một chỗ. Thực chất bọn họ có số lượng không ít, vừa rồi bọn họ đã lái tổng cộng tám chiếc xe tới đây, ngoại trừ chiếc xe đầu tiên ra, trong những chiếc xe quân trang còn lại, mỗi chiếc có ít nhất bốn vị nhân viên vũ trang, đã chết ba bốn người, còn dư hai mươi mấy người, một nửa đang được phân tán ở trong khu phế tích để điều tra, vẫn chưa quay trở lại.

Còn lại ở đây cũng có hơn mười người, khẩn trương xếp thành một hàng, chắn ở trước mặt Lục Tân.

Có không ít người đều đang khẩn trương đổi sang băng đạn đặc thù, thậm chí còn có người lấy ra một vài dụng cụ kỳ lạ…

Chỉ là tuy rằng đã làm đến như thế, nhưng nhìn Lục Tân đang ném điếu thuốc xuống mặt đất rỗi dẫm vài cái cho tàn hẳn trước mặt này, họng súng của bọn họ vẫn không nhịn được mà nhẹ nhàng run rẩy.

“Cậu… Rốt cuộc thì cậu là ai chứ?”

Dường như vị tổ trưởng Long kia cũng đang run rẩy, trong giọng nói của anh ta có thể nghe ra sự kinh sợ và nghi hoặc khôn cùng.

“Không phải tôi đã nói rồi sao?”

Lục Tân nhíu nhíu mày, nói: “Tôi chỉ là người qua đường đi ngang qua nơi này, đang chờ một người bạn, nhưng mấy người lại không chịu bỏ qua cho tôi.”

Nói dứt lời, anh chậm rãi bước về phía trước.

“Soạt…”

Một loạt họng súng đều được nâng lên, nhưng đám nhân viên võ trang kia lại có xu thế như đang muốn lùi lại phía sau một chút.

“Từ từ……”

Giọng nói của vị tổ trưởng Long kia bỗng nhiên trở nên có chút nôn nóng, kêu lớn: “Cậu thực sự không phải là người đặc biệt đến đây nhằm vào chúng tôi sao?”

Lục Tân lắc lắc đầu, nói: “Không phải, tôi vốn dĩ không hề biết mấy người ở chỗ này.”

Câu trả lời của anh thật sự quá mức thản nhiên, cũng quá mức thành thật, không có người nào có thể hoài nghi sức chân thật trong câu nói của anh cả.

Chẳng qua, thời điểm nói ra những lời này, anh cũng không dừng bước chân của mình lại.

“Người anh em, đây có thể chỉ là một sự hiểu lầm…”

Vị tổ trưởng Long vốn đang tránh sau lưng những nhân viên võ trang kia hắng giọng một cái cố nén một ngụm máu tươi đang trực trào dâng lên trong cổ họng, cảm giác một khi không khống chế không được, máu sẽ nhanh chóng trào ra khỏi cổ họng của anh ta, liều mạng nói: “Vừa rồi, vừa rồi là là người của tôi có lỗi với cậu, tôi thay mặt họ xin lỗi cậu được không……”

“Thế nhưng dù sao thì cậu cũng đã giết ông ta rồi, cho nên, chuyện này cứ xem là huề nhau, được… Được không?”

“Hửm?”

Lục Tân nghe xong lời này thì hơi hơi ngừng bước chân của mình một chút, trên mặt lộ ra nét tươi cười, nói: “Không được.”

“Cậu…”

Vị tổ trưởng Long kia ngơ ngẩn, vừa kinh ngạc giận dữ lại thêm nghi hoặc.

Lục Tân cười giải thích: “Vừa rồi có lẽ thật sự là hiểu lầm, nhưng hiện tại đã không phải nữa!”

“Cậu…”

Tổ trưởng Long ngẩng đầu lên thật nhanh, thông qua cái lỗ trên mặt nạ, đôi mắt đang chăm chú nhìn Lục Tân, thấp thoáng dần đỏ lên.

Bỗng nhiên anh ta như đã hạ quyết tâm: “Cậu có biết tôi là ai hay không?”

Lục Tân ngẩn ra một chút, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười như hoa.

Sau đó anh nhìn về phía tổ trưởng Long nói: “Vậy anh có biết tôi là ai hay không?”

Đôi đồng tử đằng sau hai lỗ trên mặt nạ của tổ trưởng Long chợt co rút lại thật nhanh, sau đó chậm rãi, ngưng trọng lắc đầu.

“Không biết là được rồi.”

Lục Tân cười cười nói với anh ta: “Như vậy thì dù cho tôi có xử lý với anh quá mức một chút, anh cũng đâu có biết đường nào mà cáo trạng đâu……”

“Cậu…”

Tổ trưởng Long rõ ràng hơi ngẩn ra một chút, nhưng chỉ trong một thoáng ngẩn ngơ như vậy của anh ta, Lục Tân đã bỗng nhiên thu hồi nét tươi cười, đẩy nhanh bước chân.

Rõ ràng chỉ là một dáng người thon gầy mảnh khảnh, nhưng khi anh bước tới đây một cách kiên định như thế, tất cả mọi người, kể cả vị tổ trưởng Long kia đều sinh ra một loại ảo giác, đó chính là dường như không khí xung quanh cơ thể của anh đều đang vặn vẹo, có liên quan đến những tia sáng chiếu xuống từ Mặt Trăng Đỏ, mỗi tia mỗi sợi, đều biến thành một loại ánh sáng lưu động, giống như thân thể của anh đang ngày một cao lớn, sắp sửa có thể bao hàm tất cả mọi người ở bên trong vậy.

“Ngăn cậu ta lại…”

Tổ trưởng Long gào lên tê tái, đồng thời nhanh chóng lui về phía sau.

Thật ra không cần anh ta giao phó, đã sớm có nhân viên vũ trang khẩn trương tới mức cực điểm theo bản năng mà bóp cò súng rồi.

Thời điểm trái tim bị bóp chặt như thế này, chỉ cần là trong tay có súng, đều sẽ muốn bắn ra những viên đạn trong nháy mắt.

Bọn họ không trang bị ống giảm thanh, tiếng súng vang lên đinh tai nhức óc.

Chừng mười mấy khẩu súng phun ra những ngọn lửa vàng đồng, số lượng những viên đạn bắn ra phải lên tới hàng trăm viên.

Trong đó còn kèm theo không ít những viên đạn đặc thù.

Trong nháy mắt những viên đạn kia lao ra khỏi nòng súng cũng phát ra những tia điện màu lam, sau đó như đã phải chịu lực cản cực đại o ép khiến chúng biến thành những mồi lửa, thoạt nhìn hết sức xán lạn, giống như những cột pháo hoa có giá trị cả chục triệu vậy, nhanh chóng nở rộ ở trong không gian nhỏ hẹp này.

Ánh sáng từ ngọn lửa bắn ra từ súng tự động chiếu sáng cả khuôn mặt của Lục Tân, anh đang mỉm cười.

Thậm chí anh còn không thèm nhìn về phía trước mà chỉ nhìn về phía bên cạnh mình, nhẹ giọng nói: “Biết em tức giận rồi, đi thôi.”

“Người nhà chúng ta không thể bị bắt nạt được.”

“Con gà la hét cũng không được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận