Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 525: Nếu tố cáo không có tác dụng (2)

Lúc đầu, tổng quản lý Vương vì thân phận của mình, nên bị cưỡng ép kéo đến đây, lúc này, thậm chí ông ta còn chẳng biết Triệu Hội thật sự muốn làm gì, lại chợt phát hiện mình đã trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, vội ngơ ngác một chút, ném mẩu thuốc lá trong tay đi.

Ông ta ngẩng đầu lên, nhưng không biết nói gì cả, bèn theo bản năng nhìn sang Triệu Hội.

Những cảnh sát khác cũng hai mặt nhìn nhau, sao lại lòi ra tố cáo rồi?

Đây là vì sao và tại sao?

Nhưng bọn họ biết Lục Tân là người đến từ Thanh Cảng, lại còn quen biết với nhân viên cơ quan nữa, thân phận cũng hơi đặc biệt, nên cũng không cưỡng ép ngăn cản.

"Mày lại muốn chơi cái trò gì nữa thế?"

Triệu Hội ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lục Tân.

Lục Tân nhìn anh ta một cái, rồi lại nhìn về phía tổng quản lý Vương kia, chân thành nói:

"Tôi muốn biết, tôi đã tố cáo với anh rồi, thậm chí còn đưa lãnh đạo của các người xem chứng cứ, vì sao anh vẫn không có chuyện gì?"

"A?"

Lời nói này cũng khiến Triệu Hội hơi sửng sốt.

Vị tổng quản lý Vương kia, cũng kinh ngạc đến lạ thường, xấu hổ quay đầu đi chỗ khác.

"Chính ông đã đồng ý với chúng tôi nhất định sẽ xử lý anh ta ở trước mặt tất cả mọi người."

Lục Tân nhìn vị tổng quản lý Vương kia, từng bước ép sát đến.

"Đậu má.... Mẹ kiếp mày đủ chưa thế?"

Rốt cuộc Triệu Hội cũng nhịn không được nữa, chửi ầm lên, đây vốn chính là một vết nhơ cực kì hiếm thấy trong cuộc đời của anh ta, ngay trước mặt nhiều đồng nghiệp như vậy, đã mất mặt một cách khó chịu như thế, cho nên dù anh ta đã sớm đoán được Lục Tân không phải người bình thường, lúc này cũng bị một loại cảm giác bứt rứt khác phường phá tan lý trí, liền gằn giọng mắng to: "Mày là đồ ngốc sao? Thật sự cảm thấy có thể dùng chuyện tao mất mặt để dọa tao à?"

"Mẹ kiếp, tao sống lâu như thế này rồi, lần đầu tiên gặp chuyện bị tố cáo đó... Mày thật sự cho rằng có thể tố cáo được tao sao?"

"Cái quái gì vậy, đúng là chuyện cười không thể giải thích được mà!"

Kiểu mắng chửi này, thậm chí cũng không đủ để phát tiết sự bất mãn trong lòng của anh ta nữa.

Ngay cả tổng quản lý Vương kia, lúc này cũng phản ứng lại, ông ta có thể không trả lời Lục Tân, nhưng đối mặt với sự nổi giận của Triệu Hội, ông ta nhất định phải tỏ rõ thái độ, liền kiên định nói: "Cái gì mà tố cáo không tố cáo chứ, chỉ là một chuyện giả dối không có thật mà thôi, chuyện này trở về tôi sẽ phát một phần thông báo với công ty, không có đút lót gì cả, chỉ là người trong đội xe không có ý tốt nên vu oan cho chủ quản của chúng tôi thôi!"

"Khốn nạn, đổi trắng thay đen sao?"

"Thật sự cho rằng chúng tôi dễ bắt nạt có đúng không?"

Đám lão tài xế lập tức vô cùng phẫn nộ, có người nhất thời muốn xông lên.

Nhưng lập tức có họng súng chĩa vào bọn họ, loại cảm giác âm trầm này uy hiếp tính mạng của bọn họ.

Bầu không khí ở hiện trường cũng trở nên khác thường, quỷ dị, dồn nén đến mức người ta không thở nổi.

Trái lại, vào lúc này, Lục Tân bỗng nhiên nở nụ cười, có người phát hiện, anh thật sự đang cười đang rất vui vẻ.

"Hoá ra tố cáo không có tác dụng à."

Anh cười nhìn về phía Triệu Hội, nói: "Nếu đã không có tác dụng, vậy đó chính là một cách giải quyết khác."

Vừa nói, anh vừa đi về phía trước.

Lệ Cương bỗng nhiên ý thức được anh đang muốn làm gì, hét lớn: "Đừng giết hắn!"

Lục Tân không đáp, tiếp tục đi về phía trước, đám nhân viên cảnh sát lập tức căng thẳng, đồng thời chĩa họng súng vào người Lục Tân.

Vị cảnh sát già kia đã rống to: "Cậu làm gì?"

"Mau dừng lại, chúng tôi nổ súng đó."

Lục Tân vẫn như chẳng nghe thấy, trái lại càng đi càng nhanh.

"Đoàng."

Có người nổ súng, bắn một phát vào mặt đất trước mặt Lục Tân.

Nhưng kiểu uy hiếp thế này, chẳng những không thể khiến Lục Tân dừng bước, trái lại anh còn tăng nhanh tốc độ hơn, thân hình anh hơi cong lên, chợt vọt về phía trước, dưới một loạt ánh đèn chói mắt sáng trong của đám nhân viên cảnh sát, tốc độ của anh đến mức hệt như ma quỷ, trong chớp mắt đã đến gần đám nhân viên cảnh sát hơn.

Kiểu tiếp cận đột ngột thế này, lập tức kích thích thần kinh của tất cả nhân viên cảnh sát trở nên căng cứng.

Không biết bắt đầu từ ai, đột nhiên tiếng súng vang lên một mảnh, vô số đạn bay về phía Lục Tân.

"Đoàng, đoàng, đoàng,..."

Thân thể của Lục Tân xuất hiện vặn vẹo vòng vèo đáng sợ, tránh thoát tất cả những viên đạn bắn về phía anh, sau đó anh vọt thẳng vào đám nhân viên cảnh sát, thân thể trái với các loại quy tắc vật lý, trực tiếp xuyên qua đám nhân viên cảnh sát đang cầm tấm thuẫn xếp thành hàng tạo thành một giới tuyến phong toả.

Mãi đến khi anh đi qua rồi, đám nhân viên cảnh sát này cũng không biết anh xuyên qua khe hở nhỏ như thế bằng cách nào.

Mà đồng thời khi anh xuyên qua, Lục Tân đã chiếm được một cây súng cầm trong tay.

Tốc độ của anh vừa quỷ dị lại nhanh chóng, nhưng động tác và vẻ mặt của anh lại có vẻ vô cùng thong dong và bình tĩnh, mang đến cho người ta một loại cảm giác tê tê.

Anh nhét băng đạn vào, kéo khoá an toàn, sau đó đứng trước mặt Triệu Hội.

"Mày..."

Triệu Hội chợt ngẩng đầu, vừa sợ vừa giận: "Mày dám..."

Lúc anh ta vẫn còn chưa nói dứt lời, Lục Tân chợt nhấc súng, bắn một phát khiến anh ta lăn ra mặt đất.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Tân, vẻ kinh hoàng tràn đầy trong mắt của họ.

"A..."

Triệu Hội nằm dưới đất khuôn mặt càng sợ hãi hơn, cùng với đau đớn kịch liệt đến khó hiểu xông vào trong đầu của anh ta.

Còn mặt Lục Tân chẳng có một chút biểu cảm nào, anh nâng súng chĩa vào Triệu Hội đã nằm dưới đất vẫn không ngừng giãy giụa và đang muốn gào thét, sau đó không ngừng bóp còn súng, âm thanh "đoàng" "đoàng" "đoàng" không ngừng vang lên bên tai, anh bắn một mạch đến khi băng đạn trống rỗng.

Sau đó, anh lại không biến sắc rút băng đạn ra, lại đổi một băng đạn mới vào.

Tiếp tục nhắm ngay Triệu Hội, tiếp tục bóp cò.

"Đoàng" "đoàng" "đoàng"

Lại là từng phát từng phát đạn, đồng thời bắn vào trên người Triệu Hội, mãi đến khi băng đạn rỗng tuếch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận