Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1041: Giết chết thành phố này (2)

Lục Tân có chút khó hiểu, nhưng rất ham học hỏi mà nhìn về phía cô ấy.

Hàn Băng nghiêm túc giải thích, nói: “Thật ra, tôi rất hiểu với suy nghĩ của đồng chí, cũng rất đồng tình với quan điểm này.”

“Thành phố Hắc Chiểu dựa vào Hắc Thảo lập nghiệp, đã gây ra những nhiễu loạn không nhỏ, đã khiến cho bản thân thành phố này chịu không ít khổ, cũng truyền nọc độc ra bốn phương.”

“Nếu như có thể xử lý sạch sẽ, tất nhiên là một chuyện tốt.”

“Thế nhưng chúng ta cũng bắt buộc phải thừa nhận, có một số vấn đề không đơn giản giống như chúng ta tưởng tượng đâu, bản thân thành phố Hắc Chiểu cũng có chính quy luật và ý chí của nó, cho dù chúng ta có mạnh mẽ dùng quyền lực mà nâng đỡ một người có quyết tâm xử lý sạch sẽ mối nguy hại lên cầm quyền, thì cũng sẽ phải chịu sự bài xích của thành phố này .”

“Ví dụ như Đàn Gia, qua lần điều tra và duy trì trật tự lần này mà ông ấy đã đạt được không ít danh vọng, hơn nữa ông ấy cũng có quyết tâm muốn tiêu trừ tận gốc mối nguy hiểm này, bên cạnh đó nếu như chúng ta đồng ý hỗ trợ cho ông ấy, dưới tình hình hỗn loạn như hiện tại ở thành phố Hắc Chiểu, giúp ông ấy ngồi trên địa vị cao, có thể nói là dễ như trở bàn tay, thế nhưng chúng ta bắt buộc phải thừa nhận rằng, dù có làm như vậy, cũng không thể giải quyết được vấn đề căn bản.”

“Kết quả có khả năng xảy ra nhất chính là, sau khi chúng ta rời khỏi đây không bao lâu, ông ấy sẽ bị ám sát.”

“Mặc dù chúng ta có phái người bảo vệ cho ông ấy, ông ấy cũng sẽ phát hiện bản thân chỗ nào cũng phải chịu quản thúc, vốn dĩ không có năng lực làm ra bất cứ một chuyện gì.”

“Trạng thái như hiện nay, có thể lý giải là, một thành phố mà toàn bộ bản thân của nó đã bị ngấm những ô nhiễm nghiêm trọng rồi.”

“Chúng ta có thể xử lý sạch sẽ được những ô nhiễm mà những sinh vật thần bí từ bên ngoài mang đến cho thành phố này, nhưng những ô nhiễm của chính bản thân thành phố này, lại rất khó xử lý, thật giống như, một người nếu phải chịu sự ảnh hưởng của thế giới bên ngoài, thì có thể dễ dàng thanh trừ, nhưng chính bản thân anh ta tự có vấn đề, thì phải thanh trừ như thế nào đây?”

“Mạnh mẽ thanh trừ vấn đề của một người, cũng tương đương với việc giết chết người đó thôi.”

“Một thành phố cũng tương tự như thế, chúng ta cứ mạnh mẽ dồn ép xử lý thành phố này, cũng tương đương với việc giết chết tòa thành này vậy.”

Tuy rằng trước đó Lục Tân không nghĩ quá nhiều về phương diện này, nhưng vừa nghe Hàn Băng nói như vậy, cũng đã lập tức hiểu được.

Anh hơi hơi nhíu mày: “Vậy hiện tại chúng ta có thể làm gì đây?”

“Chờ đợi bọn họ thành lập một phòng Hành Chính tổng mới, sau đó cầm tiền thù lao của chúng ta mà rời đi……”

Hàn Băng nói: “Đương nhiên, chúng ta cũng có thể nhân cơ hội này, ký kết một với thành phố Hắc Chiểu một số điều khoản có lợi cho Thanh Cảng, thậm chí là những điều khoản có lợi với chúng ta. Hiện tại, những người có quyền có thể ở thành phố Hắc Chiểu bên này cũng đang chờ chúng ta đưa ra những điều khoản đến độ sắp hóa thành sắt thép rồi. Chỉ là chúng ta cũng có những quy định của chính mình, không nên nhúng tay vào những chuyện như vậy, cho nên tôi đã báo cáo về cho Thanh Cảng rồi.”

“Mọi chuyện cuối cùng phải làm như thế nào, vẫn nên để cho đám người ngài Tô quyết định thì tốt hơn.”

“Đương nhiên…”

Phảng phất do dự một chút, cô ấy vẫn quyết định nói ra: “Chúng ta đều rõ ràng, mặc dù có khả năng là ngài Tô cũng không thể đưa ra được phương pháp gì tốt, dù sao thì trước đó bên phía thành phố trung ương cũng đã từng nhiều lần có ý định cải tổ lại nơi này rồi, nhưng chuyện làm ăn của thành phố Hắc Chiểu vẫn cứ càng làm lại càng lớn……”

Cô ấy cũng đã nói ra hết những gì mình có thể nghĩ đến rồi, sau đó thì nghiêm túc nhìn Lục Tân, hy vọng anh có thể hiểu được.

Lục Tân quả thực cũng đã bắt đầu rơi vào suy tư.

Cũng đúng vào lúc này, người tóc màu bạc vốn đang ngồi ngơ ngác ở một bên, bỗng nhiên “Oa” một tiếng khóc lớn lên, dường như là sau khi anh ta khôi phục lại ký ức, đầu óc vẫn có chút hỗn loạn, lúc này mới bị những gì mà đám người Lục Tân nói tác động đến tư duy: “Vì sao lại phải làm như thế chứ?”

Anh ta vừa khóc lớn vừa nói: “Công việc của tôi vừa có chút khởi sắc mà thôi, tôi còn muốn dựa vào cái này để mà lập nghiệp đây này……”

“Làm sao mà mấy người đột nhiên không muốn đưa tôi theo với nữa?”

Tiếng khóc của anh ta lập tức khiến cho Lục Tân hiểu ra được rất nhiều điều.

Thảo nào thời điểm vừa rồi khi người tóc bạc này ra tay với Đàn Gia lại ném cây gậy bóng chày đi, đoạt lấy khẩu súng.

Là bởi vì, trong lòng của anh vốn dĩ cũng đã tồn tại một chấp niệm muốn giết chết Đàn Gia rất sâu sắc.

Cô Tôn kia, vậy mà lại nói đúng rồi.

Tất nhiên là người tóc bạc cũng đã phải chịu một chút ảnh hưởng từ cô ta, nhưng bản thân anh ta đúng là sau khi nghe Đàn Gia nói xong thì đã sinh ra hận thù cực kỳ sâu sắc, cho nên tự bản thân anh ta lại gây ảnh hưởng lên chính quyết định của anh ta một tầng nữa, điều này khiến cho anh ta không những muốn giết chết Đàn Gia, hơn nữa chấp niệm còn rất nặng.

Có lẽ, cho dù không phải chịu ảnh hưởng từ cô Tôn kia, thì anh ta sớm muộn gì cũng sẽ làm như vậy.

Sự ô nhiễm của thành phố Hắc Chiểu quả thực đã xâm nhập sâu vào các mặt rồi.

Trong lòng đã chịu xúc động cực đại, nhưng Lục Tân ngược lại lại còn có cảm giác quỷ dị như nhận ra được một điều gì.

Nếu như là trước kia, anh nghe Hàn Băng giải thích xong, có lẽ cũng sẽ không tiếp tục làm gì nữa.

Bởi vì anh không biết bản thân cứ cố chấp đi làm, là đúng hay là sai, có phải sẽ biến thành quái vật trong mắt người khác hay là không.

Nhưng lúc này đây, anh vậy mà lại thực sự muốn làm chuyện gì đó.

Có thể là bởi vì nguyên nhân hiện tại trong lòng anh đã tích đủ sự nhiệt tình rồi?

“Cô nói rất đúng…”

Lục Tân dùng tốc độ rất chậm mà mở miệng: “Quả thật, dù xuất phát từ quy định hay từ những mặt khác mà suy xét, chúng ta đều thực sự không nên làm ra bất cứ điều gì đối với thành phố này, thế nhưng, thành phố này hiện tại quả thực là không tốt cho lắm, tôi vẫn muốn làm chút gì đó…”

“Chuyện này…”

Hàn Băng nghe thấy Lục Tân chậm rãi nói chuyện, trên khuôn mặt cũng xuất hiện một chút lo lắng.

“Dựa trên quy tắc của bộ phận thông quan đặc biệt, quả thực có nói chúng ta không nên làm bất cứ điều gì, thế nhưng dù sao quy định cũng chỉ là vật chết…”

Lục Tân chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy: “Không phải sao?”

Đối với anh, dường như đã phải mất rất nhiều dũng khí mới có thể nói ra được một câu mà người khác vẫn thường nói như vậy.

Vẻ mặt của Hàn Băng tức khắc như đông cứng lại, tâm trạng cũng như lơ lửng trong không trung, không có trả lời.

“Huống hồ, có lẽ chúng ta cũng không có làm trái với pháp luật của thành phố Hắc Chiểu đâu nhỉ.”

Lục Tân vẫn rất chậm rãi, phảng phất như lầm bầm lầu bầu mà nói: “Dù sao thì vừa rồi người phụ nữ kia cũng đã nói rồi, ở thành phố Hắc Chiểu này, loại đồ vật kia, dựa trên pháp luật mà nói, cũng là thứ trái pháp luật, chỉ là, chính bọn họ cũng không định tuân thủ theo cái này pháp luật thôi…”

“Cho nên, chúng ta chỉ là uốn nắn những điều đã đúng thành đúng hơn thôi, vì cớ gì mà không thể tiến hành?”

Hàn Băng nhìn khuôn mặt suy tư nghiêm túc của Lục Tân, bỗng nhiên cảm nhận được một loại khủng hoảng nhất định.

Góp đủ dũng khí, cô ấy nhẹ giọng dò hỏi: “Vậy thì, đồng chí Lục anh, định làm như thế nào đây?”

Lục Tân như là đã suy nghĩ rất kỹ càng rồi, sau đó chậm rãi trả lời: “Gần đây chúng ta vẫn luôn thảo luận về chuyện Lãnh Chúa Tinh Thần…”

“Mà tôi cũng đã suy nghĩ rất kỹ rồi, từ đầu đến cuối vẫn luôn cảm thấy……”

“Lãnh Chúa Tinh Thần…”

“Có phải là chỉ có mỗi một công dụng đơn giản là xử lý ô nhiễm như chúng ta vẫn đang làm hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận