Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 106: Vật ký sinh tinh thần (2)

Cô ta cứ nói một câu, người bên cạnh sẽ dạ một tiếng, cẩn thận ghi chép lại.

Sau đó Trần Tinh nói với Lục Tân: "Anh cùng tôi quay về sở cảnh vệ trước, ở đó đã chuẩn bị sẵn máy bay trực thăng rồi."

Lục Tân gật đầu, đi theo cô ta.

Khi bọn họ lại leo lên xe Jeep, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Trần Tinh, Lục Tân từ ghế sau đi tới ghế lái phụ, cũng thành thật thắt dây an toàn.

Trần Tinh liếc nhìn anh, sau đó ngồi vào ghế tài xế nói: "Chờ quay về anh phải học lái xe đi. Sau này sẽ do anh lái xe."

Lục Tân khẽ gật đầu và hơi đỏ mặt.

Thật ra anh biết trong mắt người khác, hệ người nhện chắc hẳn không cần phải đặc biệt học lái xe, đáng lẽ vừa tiếp xúc đã biết, nhưng mình quả thật không biết, hơn nữa mình cũng không tiện mượn năng lực của em gái ngay cả lúc lái xe. Còn nữa, anh cảm thấy mình lái xe còn không tốt bằng Trần Tinh.

Lúc chiếc xe lại lên đường, anh có thể cảm giác được rõ ràng cấp bậc phòng vệ hình như đã cao hơn. Hai chiếc xe Jeep màu đen chở đầy các chiến sĩ được võ trang đầy đủ đi trước mở đường, còn có hai chiếc xe áp tải phía sau.

"Cho nên, bức tranh này cuối cùng là gì vậy?"

Trên đường đi, Lục Tân không nhịn được phá tan sự yên tĩnh trong xe, hỏi: "Tôi còn tưởng chỉ có người sống mới biến thành nguồn lây nhiễm?"

"Hôm qua anh giải quyết một nguồn lây nhiễm có mã 072?"

Trần Tinh không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại một câu.

Lục Tân khẽ gật đầu, nói: "Đúng, chuyện đó có cấp bậc rất thấp."

"Trên trình độ nào đó, 072 và bức tranh này giống nhau về mặt bản chất!"

Trần Tinh nói: "Sau khi con người chết đi cũng trở thành vật chất, nhưng dưới tác động của loại lực lượng tinh thần mạnh mẽ nào đó, đồng thời cũng có thể trở thành phương tiện mang theo nguồn lây nhiễm. Điều này chứng tỏ theo một phương pháp nào đó, vật chất cũng có thể chứa lực lượng tinh thần. Nguồn lây nhiễm đặc biệt số 072 mà anh xử lý hôm qua, thậm chí là số 042 trước đó và sự kiện lây nhiễm có liên quan tới Tần Nhiên đều thuộc về loại này."

"Mà người đã chết có thể mang lực tinh thần, một số vật đặc biệt tất nhiên cũng có thể. Theo nghiên cứu trước đây, chúng tôi đã sớm phát hiện ra một số đồ vật thông qua năng lực hoặc phương pháp nào đó cũng có thể mang và chứa lực tinh thần. Có mấy người có năng lực nào đó còn lợi dụng tính chất đặc biệt này, làm ra một số chuyện không cần mình đứng ra, vẫn có thể làm được."

"Chúng tôi gọi đồ vật như vậy là 'vật tinh thể ký sinh’."

"Vật ký sinh?"

Lục Tân nhíu mày, suy nghĩ tới quan hệ bên trong.

"Đúng, ý là ký sinh một phần lực lượng tinh thần ở bên trong."

"Lực tinh thần là thứ có hoạt tính nhất định, nên thứ có lực tinh thần tồn tại được gọi là 'Ký sinh'!"

Trần Tinh thuận miệng giải thích: "Chúng tôi đã thông qua nguyên lý này để chế tạo ra vài kiểu vũ khí. Sau này, anh cũng có thể sẽ dùng đến."

Lục Tân khẽ gật đầu, không nói nữa, nghĩ không biết đồ ký sinh như vậy sẽ thế nào.

Anh không quá yêu thích cảm giác yên tĩnh, nhưng cũng không phải là một người có tính cách đặc biệt thích không ngừng nói chuyện với người khác.

Anh vẫn luôn như vậy.

Bọn họ một hỏi một đáp rất lâu, chiếc xe mới tiến vào trong khu vực nội thành, đi lên một con đường cái. Rõ ràng có thể nhìn thấy đèn đường xung quanh dần nhiều hơn, xe cộ qua lại như dệt cửi, cũng nhiều hơn trên con đường mòn ở cảng.

Không biết qua bao lâu, bọn họ chạy đến một chỗ đèn giao thông, chiếc xe phía trước đột nhiên dừng lại.

Trần Tinh chờ một lát, không nhịn được hỏi qua bộ đàm: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Trong bộ đàm truyền đến tiếng tài xế xe phía trước trả lời: "Phía trước xảy ra chút sự cố..."

"Có một cô gái… đang ở giữa đường... cầu hôn?"

"Tăng cao cảnh giác!"

Phản ứng đầu tiên của Trần Tinh là vậy. Sau đó, cô ta vô cùng kinh ngạc hỏi dò: "Cầu hôn? Ở giữa đường cái sao?"

Trong bộ đàm, tài xế của chiếc xe phía trước hình như cũng rất bất lực, nói: "Đúng!"

Cũng không biết anh ta làm gì, qua vài giây sau, một màn hình điện tử màu đen bên cạnh vô lăng của Trần Tinh đột nhiên sáng lên, rất nhanh đã hiện ra một hình ảnh. Hình ảnh được chiếu chính là cảnh tượng trên con đường phía trước. Chỉ thấy bảy, tám chiếc xe đều bị chặn lại, mấy người tài xế đều đã xuống xe. Có người đang huýt sáo, cũng có người lại chửi ầm lên, bảo bọn họ cút đi.

Cách mấy chiếc xe có thể nhìn thấy giữa đường cái là một cô gái mặc váy cưới, ôm một bó hoa hồng to trong tay.

Trời mới mưa cách đâu không lâu nên đường ướt, làn váy cưới của cô ta đã rất bẩn. Cô gái này có vẻ chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, trên mặt đeo cặp kính mắt gọng kim loại rất đẹp, tóc để kiểu hoa lê xõa ngang vai rẽ lệch, trên mặt trang điểm tinh tế. Trông cô ta vừa trẻ tuổi lại sành điệu, là hình tượng bạn gái hoàn mỹ nhất trong lòng rất nhiều cậu thanh niên trẻ tuổi.

Đối tượng mà cô ta cầu hôn là một người thanh niên trông hơi mập, trên người mặc một chiếc áo Jacket màu đen, quần Jean, chân đi đôi giày thể thao màu trắng, thoạt nhìn là loại bình thường, ném vào trong đám đông cũng khó tìm ra được. Nhưng kỳ lạ là cô gái kia mặc váy cưới, đang quỳ hai chân xuống, nhét bó hoa hồng trong tay cho anh ta, vừa khóc vừa nói: "Anh cưới em đi, được không?"

Xung quanh có người thích xen vào chuyện của người khác, chống khuỷu tay vào cửa xe kêu lên: "Nhận lời cô ấy đi, đó là cô gái rất tốt đấy..."

Cũng có người kêu lên: "Các người nhanh lên, vợ tôi còn đang chờ tôi về nhà ăn cơm..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận