Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1330: Mức cực hạn của người có năng lực (2)

“Các ngươi có thể hiểu điều này theo một cách khác, đây là vấn đề lớn nhất mà chúng ta luôn phải đối mặt.”

Giáo sư Bạch ở dưới sự xôn xao của mọi người, chậm rãi mở miệng, mà vào thời điểm ông ta mở miệng, những xôn xao trong giảng đường ngay tức khắc bị đè xuống.

“Thần hạ xuống, là từ trên xuống dưới, người có năng lực nâng lên, thì lại là từ dưới lên trên.”

“Thế nhưng ý tưởng muốn chế tạo ra một người có năng lực đủ khả năng đối kháng với thần, trời sinh đã là sai lầm.”

“Ở trên một trình độ nào đó, đây là một vấn đề khiến cho người ta phải tuyệt vọng.”

“Nếu như trước kia khi bốn bậc thang đầu tiên xuất hiện và được người ta bước qua đã mang đến hy vọng cho rất nhiều người, cho rằng sẽ có biện pháp tột cùng để đối phó với lây nhiễm.”

“Vậy thì sự tồn tại của ba bậc thang còn lại, lại như đang nói với những người này rằng, đừng si tâm vọng tưởng nữa.”

“Hi vọng mà các người vẫn luôn trông vào, chỉ là trò cười mà thôi.”

“Rầm…”

Theo câu tổng kết cuối cùng mà ông ta nói ra, toàn bộ giảng đường lập tức trở nên lộn xộn.

Tất cả mọi người sôi nổi nhìn về phía lẫn nhau, sắc mặt hoảng sợ, vừa hỗn loạn còn có chút khó có thể tin, thậm chí là bực bội.

“Tôi có một câu hỏi…”

Trong khoảnh khắc ấy, hoàn toàn rối loạn, chợt có một người không nhịn được mà giơ tay lên, trầm giọng kêu lên.

Đám đông ồn ào hơi chững lại, bọn họ đồng thời nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện chính là giáo sư Trần Lập Thanh, là một nhà nghiên cứu chỉ đứng ở sau Giáo sư Bạch của Thanh Cảng, anh ta vẫn còn miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh, thẳng tắp nhìn về phía giáo sư Bạch: “Dựa theo cách nói này, vậy sự nỗ lực của Thanh Cảng chúng ta đã đạt tới định mức rồi sao?”

“Phải!”

Giáo sư Bạch gật đầu: “Chỉ có thể nâng cao khả năng ở mặt Lãnh chúa tinh thần này thôi, nhưng vĩnh viễn không thể nào đánh vỡ.”

“Không có khả năng.”

Giáo sư Trần Lập Thanh cắn chặt răng, nói: “Nhất định sẽ có biện pháp thôi.”

“Nếu như một vấn đề thoạt trông vô cùng tuyệt vọng, không có chút khả năng nào, vậy cũng chỉ có thể chứng minh rằng, vẫn chưa tìm ra được phương pháp chính xác mà thôi…”

Giáo sư Bạch lẳng lặng nhìn anh ta, một lát sau, trên mặt ông ta mới chợt bỗng nhiên lộ ra nụ cười tươi rói.

“Những lời này không tồi.”

Ông ta cười nói: “Có thể cổ vũ cho sĩ khí của chúng ta rất tốt, nhưng đối với việc giải quyết vấn đề thì chẳng có bất cứ tác dụng nào cả.”

“Cũng như cô gái kia.”

Nói dứt lời, ông ta nhìn về phía Oa Oa, cũng ngay lập tức khiến cho hầu hết những ánh mắt có trong giảng đường di dời về phía Oa Oa đang ngồi ở bên cạnh Lục Tân, nói: “Năng lực của cô ấy thuộc về chi phối thống trị hệ Công Chúa, mọi người đã khiến cho cô ấy đạt tới tầng cấp lãnh chúa tinh thần, nhưng tin rằng mọi người đã từng thử qua đủ những biện pháp khác biệt, tính toán đủ những loại khả năng có thể xảy ra, nhưng lại không thể khiến cho cô ấy bước vào bậc thang thứ năm của kim tự tháp được?”

Toàn bộ giảng đường, nhóm những nghiên cứu viên có mặt ở đó, cũng đều trở nên ngây ngẩn, không thốt nổi một câu nào.

“Bởi vì mọi người vốn dĩ không biết vấn đề nên được giải quyết như thế nào.”

Giáo sư Bạch nhẹ giọng nói: “Bản chất sức mạnh của cô ấy, thuộc về mạnh chi phối, thống trị những người khác, nhưng khi mọi người hao hầu hết những phương pháp, thì cũng không thể nhồi nhét cho cô ấy bất cứ một năng lực cũng thuộc hệ chi phối thống trị nào khác như hệ Rối Gỗ, hệ Võ Giả, hệ Vai Hề ngoài năng lực hệ Công Chúa ra, mà chỉ có thể dựa vào việc nâng cao phương diện năng lực hệ Công Chúa của cô ấy mà thôi, cô ấy có thể ảnh hưởng đến cả bảy mặt của một con người, nhưng lại vĩnh viễn không thể đạt được sự hoàn chỉnh tuyệt đối.”

“Cho nên, trên lý luận mà nói, cô ấy có thể trở thành lãnh chúa tinh thần mạnh mẽ nhất, nhưng lại không thể kiến tạo ra lâu đài tinh thần.”

Khi những lời này được thốt ra, tất cả mọi người trong giảng đường đều cảm thấy đầu óc mình như hồ nhão.

Trong lòng bọn họ đã xuất hiện cảm giác bồn chồn khi bị người khác nhìn thấu sau đó nói ra nỗi lòng giấu kín của bản thân, từ đó mà sinh ra khiếp sợ, lại cũng có một loại cảm giác rằng, vì những thứ này xảy đến quá tự nhiên, cũng quá mạnh mẽ, dẫn tới bản thân bọn họ không có cách nào bình tĩnh lại để suy nghĩ, cũng không thể thảo luận được gì.

“Vậy thì…”

Cũng đúng vào lúc này, có một người mập mạp ngồi ở phía dưới nhẹ nhàng giơ tay lên.

Đúng là một nghiên cứu viên trẻ tuổi đầy triển vọng, được công nhận là có thiên phú bậc nhất Thanh Cảng, tiến sĩ Mạc.

Anh ta cố lấy dũng khí, cẩn thận nói: “Dựa theo suy nghĩ của ông, nói ngược lại một chút, có phải hay không chính là…”

“Nếu như tôi có thể cho Oa Oa có được vài loại năng lực này, vậy cô ấy cũng sẽ có khả năng tiến vào bậc thang thứ năm sao?”

Bên trong giảng đường, có không ít người bừng tỉnh đại ngộ, chợt khẩn trương mà nhìn qua bên đó.

Trên khuôn mặt của giáo sư Bạch đang đứng trên bục giảng cũng lộ ra nét mỉm cười vui mừng, gật đầu, nói:

“Đây là chuyện thứ hai mà tôi muốn nói ngày hôm nay.”

“Phải làm như thế nào để phá vỡ cực hạn của một con người.”

“Trước khi suy xét những vấn đề này, chúng ta bắt buộc phải thừa nhận với nhau một chút, đó chính là chúng ta không có cách nào đẩy một người có năng lực lên trên đỉnh tháp được, thậm chí ở dưới tình huống chúng ta hợp tình hợp lý mà không động chạm đến bất cứ một phương diện cực hạn nào, cũng không thể có được một kết quả như mong muốn được.”

“Nhưng nếu suy nghĩ thoáng ra một chút, thực sự vẫn có một số phương pháp có thể thử một chút.”

Nói tới đây, ông ta hơi hơi dừng một chút, tiếp tục nói: “Phương pháp thứ nhất, đó chính là năng lực buộc chặt.”

“Mỗi một loại sức mạnh tinh thần chung cực, đều có thể sinh ra bảy loại năng lực không giống nhau, như vậy, trái lại có thể nói, nếu như có thể gắn kết bảy năng lực này lại sau đó đính chặt chúng với nhau, trên lý luận sẽ có thể chạm tới đỉnh của những chung cực kia. Nói cách khác, nếu có thể liên thủ bảy loại năng lực này với nhau, vậy sức mạnh sẽ hơn xa những người có năng lực cùng nhóm phối hợp với nhau…”

“Đương nhiên, đây vẫn cứ không phải là chung cực cuối cùng.”

“Bởi vì chúng ta đều hiểu rằng, mối quan hệ giữa người với người, vĩnh viễn không thể nào vĩnh viễn đạt được sự hợp tác hay thấu hiểu một cách hoàn toàn.”

“Trừ phi…”

Nói đến chỗ này, ông ta hơi hơi tạm dừng, thấp giọng nói: “Cắt nuốt, tước đoạt lẫn nhau.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận