Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 216: Búp bê à, đừng sợ (2)

Đó là một góc váy màu trắng vô cùng dơ bẩn chợt vụt qua.

Đại Đầu Quỷ lập tức sợ đến mức da đầu tê dại, hắn không kịp suy nghĩ, duỗi tay trái trèo lên bệ cửa sổ.

Hắn vẫn muốn nhanh chóng rời khỏi căn nhà này.

Nhưng hắn bám lấy bệ cửa sổ, khi muốn nương theo đó đứng dậy, lại phát hiện thân thể của mình vặn vẹo, vậy mà không đứng được.

Mãi đến lúc này, hắn mới nhận ra cái mình vươn ra là tay phải.

Rõ ràng mình muốn duỗi là tay trái, cảm giác duỗi ra cũng là tay trái, vì sao lại thành tay phải?

Trong ý thức của hắn vẫn là tay trái leo bệ cửa sổ, thân thể xoay về hướng trái, rồi đứng lên, nhưng bởi vì vươn ra biến thành tay phải, thân thể lại xoay về hướng trái, bởi vậy tạo thành một lực xoắn, lúc này mình mới bị vặn lại… Trong cổ họng của hắn phát ra một tiếng kêu kinh hoảng, gấp gáp muốn tiện thể mượn lực tay phải, thân thể quẹo sang hướng phải, sau đó đứng lên, nhưng lại phát hiện chính mình không thể đứng dậy nổi.

Tay trái của mình đờ đẫn duỗi ra ngoài, bám lấy bệ cửa sổ, hai cánh tay lại mâu thuẫn với nhau.

Hắn hoảng loạn dẫm lên mặt đất, muốn mượn lực của hai chân chống đỡ thân thể, nhưng lại lập tức ngã xuống.

Khi hắn muốn dùng sức của chân trái, trên thực tế lại dùng sức của chân phải, thân thể bị đảo ngược lại…

… Hắn rốt cuộc hiểu ra trên người mình đã xảy ra chuyện gì.

Hắn không hiểu tại sao, nhưng hắn phát hiện thân thể của mình, trái phải trên dưới đều bị vặn vẹo.

Cảm giác tay trái đổi sang tay phải, cảm giác tay phải lại đổi sang tay trái, hai chân cũng giống y như thế.

Nếu như muốn hình dung… Vậy giống như một con búp bê vải, sau khi bị tháo ra rồi bị ráp lại một lần nữa.

Chẳng qua cho dù là hai tay, hay là hai chân, đều đã bị ráp sai rồi…

… Là người có năng lực của thành Thanh Cảng đã gây ảnh hưởng đến mình sao?

… Nhưng hiện tại hắn ta đang ở bên ngoài giao thủ với lão đại mà!

“Hì hì, em rất đáng yêu…”

“Bây giờ em là món đồ chơi của chị…”

Trong lòng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm giác vặn vẹo trên người Đại Đầu Quỷ đang ngày càng tăng lên.

Trong lúc loại cảm giác vặn vẹo này đang tăng lên, hắn dường như cũng tăng thêm cảm giác năng lực nào đó.

Ở bên tai hắn, âm thanh nghịch ngợm như ẩn như hiện kia rốt cuộc cũng trở nên rõ ràng, thậm chí ở chỗ trống trước mắt, khi căn nhà bị phần lớn bóng tối bao phủ, hắn vẫn nhìn thấy được một bóng đen, một bóng người bò lên tường, cười với mình.

Đó là một cô gái có dáng người thấp bé, mặc một cái váy trắng dơ bẩn, giống như ma quỷ mà treo trên trần nhà.

Đôi mắt cô rất to, có điều tròng trắng nhiều hơn tròng đen.

Tóc dài màu đen lộn xộn, biểu tình giống như đang cười, lộ ra hàm răng sắc bén…

Lúc này ánh mắt của hắn cũng trở nên có chút méo mó, như thể đang nhìn thế giới này qua kính vạn hoa.

Ở trong cảnh tượng tràn đầy các biểu hiện kỳ lạ, hắn nhìn thấy cô gái kia trông rất… xinh đẹp.

Cô nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, nghiêng đầu đánh giá hắn.

Dần dần, nụ cười của cô càng ngày càng đậm, hưng phấn vươn cánh tay nhỏ bé về phía hắn, giống như muốn bế hắn lên vậy…

“Không cần…”

Cảm xúc sợ hãi trong lòng Đại Đầu Quỷ không biết nên diễn tả như thế nào, chỉ có thể dùng sức lực lớn nhất của mình, liều mạng kêu lên.

Có điều, dường như đầu lưỡi của mình cũng đã vặn vẹo, âm thanh cũng chỉ có tiếng “khanh khách” đứt quãng.

Chỉ có ông trời mới có thể nghe hiểu hắn nói gì lúc này…

… Giống như ông trời thật sự nghe được!

Khi cô gái đó rơi xuống từ trên trần nhà, lúc sắp ôm lấy hắn, bỗng nhiên cô có chút cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó hình như cô đã xác định được cái gì, trên khuôn mặt nhỏ bé lộ ra một ít biểu tình có chút chán ghét cùng kinh sợ.

Cô chỉ nhẹ nhàng dừng lại bên cạnh Đại Đầu Quỷ, sau đó vươn tay vuốt ve đầu hắn.

Giọng nói của cô dịu dàng, giống như đang khẽ hát.

“Búp bê à, đừng sợ…”

“Ba sắp phải ra ngoài rồi.”

“Ông ấy rất dữ, đừng sợ…”

“Chị sẽ bảo vệ em.”

“Cho nên…”

Cô có chút đau lòng vươn tay ôm lấy đầu của Đại Đầu Quỷ: “Cho nên, trước tiên chị giết em…”

“Đừng sợ đừng sợ, có nhiều vết thương sẽ không đau nữa…”

“A…”

Trước khi chết Đại Đầu Quỷ rốt cuộc cũng phát ra một tiếng kêu thảm thiết hoàn chỉnh…

… Đấy chẳng qua là chính hắn cho rằng hoàn chỉnh, trên thực tế vẫn là tiếng “khanh khách” không rõ ràng.

Cũng vào lúc tiếng kêu thảm thiết này, bên ngoài căn nhà, Lục Tân đang bị vô số quái vật bao vây ở bên trong, trên người đã bắt đầu mọc ra từng gương mặt kỳ quái, đầu hơi rủ xuống, vẫn không nhúc nhích, giống như muốn để những gương mặt quái dị này tuỳ ý bao phủ chính mình.

Ở phía trên đỉnh đầu, vầng trăng đỏ treo lơ lửng trên bầu trời, chiếu xuống thân thể của anh một hình bóng đơn bạc.

Sau đó, hình bóng đơn bạc kia đang dần dần trở nên dày đặc, vặn vẹo, hơn nữa phạm vi còn không ngừng mở rộng.

Ngay sau đó, bóng hình kia đột nhiên đứng lên.

Nó lớn hơn thân thể đơn bạc của Lục Tân ít nhất ba lần, ở sâu trong bóng tối, bỗng nhiên có một đôi mắt mở ra.

Đôi mắt đỏ như máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận