Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1625: Ba bí mật của lão viện trưởng (4)

Những lời xuất phát từ tận đáy lòng của Số Năm kia đột nhiên làm Lục Tân cảm thấy sợ hãi kinh khủng.

Anh muốn an ủi Số Năm, nhưng mở miệng ra thì mới biết cổ họng khô khốc, nói không lên lời.

Hai người cứ nhìn nhau như thế rồi im lặng kéo dài.

Không nói đến chuyện này thì thôi, cứ nói đến mục đích của lão viện trưởng, trong lòng bọn họ đều sinh ra cảm giác trĩu nặng.

Đây là một loại cảm giác cực kỳ phức tạp.

Rõ ràng làm cảm nhận được có một chuyện gì đó nguy hiểm, nghiêm trọng đang đến gần, ngay cạnh mình.

Nhưng mà bản thân lại không thấy được nó, không biết được đến cuối cùng thì nó là cái gì.

“Tôi phát hiện ra một chuyện rất nghiêm trọng.”

Ngay lúc áp lực đang cực kỳ lớn, bỗng nhiên Số Tám cũng đi đến, khuôn mặt nghiêm túc.

Lục Tân và Số Năm đều hơi giật mình, mau chóng quay đầu nhìn về hướng hắn ta.

Vừa rồi, Số Năm ở đây kiểm tra những mảnh vỡ ảnh hưởng đến Lục Tân trong khu vực cấm, còn Số Tám thì cũng đi kiểm tra khu vực cấm. Số Năm thì phát hiện ra manh mối quan trọng như vậy, cũng phân tích ra nguyên nhân mà sở sự vụ Ách bích, vậy thì Số Tám bây giờ…

“Xung quanh khu vực cấm này có rất nhiều biện pháp bảo vệ, nhưng tất cả đều được sắp xếp không đúng chỗ.”

Số Tám lấy quyển sổ ký của mình ra, trên đó viết rất nhiều chữ lít nha lít nhít, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Có thể xác định, ít nhất thì cũng có mấy nơi tồn tại việc thi công mà cắt xén nguyên vật liệu, lại còn có biển cảnh báo công trình cũng không hợp lý…”

“Thái độ bất cần, với thái độ như vậy thì sao có thể đảm bảo bên trong Cấm khu không có việc gì?”

Lục Tân và Số Năm đều bị choáng váng.

Qua hơn nửa ngày, Lục Tân mới lẩm bẩm nói: “Vậy anh định xử lý chuyện này như thế nào?”

“Đương nhiên là tìm đến hòm thư của sở hành chính cao tầng thành phố Khí Thủy, rồi nộp bản báo cáo kia lên.”

Vẻ mặt Số Tám nghiêm túc nói: “Chuyện như thế sao có thể ngồi im không quan tâm đến.”

Lục Tân cùng Số Năm có chút không biết nói ra sao.

Số Tám vần là Số Tám…

Người đã lớn như vậy rồi mà tác dụng của hắn ta vẫn không lớn bằng tác dụng của em gái và Tiểu Thập Cửu.

Bét nhất thì hai người kia cũng không làm phiền đến bọn họ.

Vù vù! Vù vù…

Cũng cùng lúc đó, trên không trung xa xa bỗng nhiên vang lên tiếng cánh quạt đang vội vã xoay tròn.

Tất cả mọi người đều hơi khẩn trương, lo lắng. Nheo mắt lại chỉ thấy hai chiếc máy bay trực thăng đang bay với tốc độ cao, đến khi đi tới gần, hai chiếc máy bay mới giảm tốc độ, sau đó đứng xa cách bọn họ khoảng cách tầm 50 mét. Trong buồng lái, có người đi ra rồi bước tới đây, nhìn hành động của họ, hẳn là quân nhân. Lục Tân thấy được quân hàm của họ thì hơi yên tâm, đây là người của Thanh Cảng sắp xếp đến.

“Đơn binh tiên sinh…”

Người mới đến kia cũng hơi lo lắng, nhanh chóng giới thiệu thân phận của mình: “Tôi là tiểu đội trưởng của đội bảo an bí mật của Thanh Cảng, tên là Chu Toàn.”

“Xin hỏi, anh không xảy ra chuyện gì chứ?”

Lục Tân thấy vẻ lo lắng trên mặt bọn họ, hơi nhíu mày.

Anh có thể nhìn ra được, bọn họ cũng đang lo lắng, thậm chí trên người mấy người kia còn có dấu vết của việc vừa chiến đấu, mấy miếng băng gạc được băng bó qua loa, trên người bọn họ vẫn còn ngửi được mùi thuốc súng lưu lại. Mặc dù anh không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng mơ hồ có thể hiểu mấy người kia đã trải qua chuyện gì.

“Không có gì.”

Lục Tân cười nói: “Chẳng qua, suýt chút nữa tôi đã bị giết chết rồi.”

“Nhưng may mắn, tôi được mấy người bạn của mình giúp đỡ.”

Một câu trả lười kia của anh làm cho tiểu đội trưởng đội bảo an bị hù dọa đến nỗi mồ hôi lạnh chảy đầy, tay chân có chút co quắp.

“Đơn binh tiên sinh, tôi có lỗi, rất xin lỗi…”

“Chúng tôi nhận được tin tức giả mạo. Trong một khâu mà vốn không thể có vấn đề lại xuất hiện vấn đề, làm cho chúng tôi bị đưa đến một nơi khác. Sau khi trải qua một trận chiến ác liệt mới có thể thoát thân, trong đấy có bốn đội viên đã… Ai dà, bất kể thế nào thì cũng là do bên chúng tôi làm sai, ngài đơn binh, tôi cũng không dám mong đợi xa vời rằng anh sẽ thông cảm cho, chuyện này là vấn đề của chúng tôi.”

Mà trong lúc nói ra những lời nói này, thái độ của anh ta cũng chuyển từ lo lắng, dần dần đến bất đắc dĩ.

Thân là nhân viên bảo an chuyên nghiệp, chuyện này anh ta cũng hiểu rất rõ.

Cho dù bản thân là bị những người ta cố tình dẫn đến địa điểm khác, thì anh ta cũng đã tạo thành một sai lầm nghiêm trọng trong công việc.

Nhưng Lục Tân thấy anh ta khẩn trương như vậy thì cũng hơi ngẩn ra, mau chóng cười nói: “Không có chuyện gì đâu, cái này cũng không thể trách nhóm của anh được.”

“Thực ra, chính tôi cũng phát hiện ra một chút…”

Sau đó anh hơi dừng lại một chút, tập trung chuyển ánh mắt về phía Số Năm, vẻ mặt cũng trầm xuống một chút.

Giống như đang nói chuyện với đội trưởng tiểu đội bảo an, nhưng cũng lại giống như đang nói chuyện với đám người Số Năm.

“Mặc dù không có chứng cứ, nhưng đám sát thủ vừa rồi quá hiểu rõ tôi.”

“Mà thêm nữa, trong quá trình bọn chúng làm chuyện này cũng không có giới hạn cuối cùng.”

“Cho nên, chúng tôi vừa đưa ra một quyết định lớn, chính là, trước khi làm những chuyện này, phải để cho bản thân an tâm đã.”

“Cho nên, tôi nghĩ, đến lúc trở về Thanh Cảng, tôi sẽ điều tra chuyện này một chút.”

Anh hơi hơi trầm mặc một chút, sau đó thấp giọng nói: “Tôi cần hiểu rõ, chuyện đang xảy ra là như thế nào.”

“May mà trước đó tôi làm việc cũng tương đối nghiêm túc, đã sớm sắp xếp gián điệp vào nhóm sát thủ kia, giúp tôi tìm kiếm chứng cứ.”

“Cho nên…”

Nói đến đây, đáy mắt Lục Tân xuất hiện một nét quả quyết và lạnh lẽo:

“Nếu thực sự có người liên quan đến chuyện này, chắc chắn có thể tìm được hắn ta…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận