Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 850: Khách bất ngờ (2)

Lục Tân vốn có hơi lơ đãng khi nghe Phó tổng giám đốc Tiêu nói.

Không cắt ngang, chỉ bởi vì cảm thấy anh ta dường như cũng có bầu tâm sự muốn bày tỏ.

Có lẽ ngay cả khi Cục Loại bỏ Ô nhiễm Đặc biệt đã kiểm tra đo lường cho hai người họ, họ cũng sẽ không giải thích lý do chi tiết cho.

Nhưng sau khi nghe xong lại mơ hồ có cảm giác kỳ lạ.

Phó tổng giám đốc Tiêu rất buồn, bản thân cũng khó có thể hiểu được diễn biến tâm lý phức tạp đó.

Nhưng anh có thể cảm giác được đó phải là một trạng thái rất tuyệt vọng và bí bách.

Vụ việc ô nhiễm lần này, anh chỉ giải quyết, đồng thời xác định tạm thời không còn nỗi lo về sau thì buông tay.

Tuy nhiên, Cục Loại bỏ Ô nhiễm Đặc biệt hiển nhiên sẽ không cẩu thả như vậy, vì vậy không chỉ có cách ly sau sự việc, mà còn phải điều tra một số tình tiết.

Ví dụ, Cao Nghiêm làm sao bị ô nhiễm, trạng thái sau khi bị ô nhiễm thế nào.

Tại sao lại hành hạ cô gái đó, tại sao lại sợ tượng Phật, vân vân...

Bản thân anh chưa xem báo cáo này, nhưng thiết nghĩ hẳn phải có liên quan đến ô nhiễm.

Hầu hết những người bị ô nhiễm đều sẽ bị người bình thường coi là bệnh nhân tâm thần, biểu hiện của họ quả thực cũng giống với người mắc bệnh tâm thần.

Nói một cách đơn giản nhất, những người bình thường rất khó lý giải được tại sao họ lại có những biểu hiện đó.

Giống như Cao Nghiêm đã bị cô gái tên Bình Bình đó lây nhiễm.

Trong chuỗi ô nhiễm, cô gái này ở vị trí cao hơn, nếu là cô ta ngược đãi Cao Nghiêm cũng là điều rất dễ hiểu.

Nhưng kết quả lại là Cao Nghiêm hành hạ cô ta, khiến người ta cảm thấy có chút khó bề tưởng tượng.

Nhưng mà, người đang ở giữa ô nhiễm thì làm sao nói trước được?

Suy nghĩ và hành động của người bình thường ở đây vốn đã bị bóp méo, không có gì đáng ngạc nhiên khi bất cứ điều gì xuất hiện.

Bản thân đã từng gặp người có năng lực cấp S đến từ quốc gia trên biển kia, anh ta không nghĩ ngợi gì cả, chỉ muốn chết đi cho xong.

"Ai dà…"

Sau khi nói một hơi vô số lời, thấy Lục Tân vẫn luôn im lặng không nói gì, Phó tổng giám đốc Tiêu cũng vội phản ứng lại.

Anh ta cười gượng gạo nói: "Anh xem tôi nói những điều này để làm gì, anh nhất định phải hiểu rõ hơn tôi..."

Nói xong, anh ta có vẻ cầu khẩn: "Anh Lục Tân, anh hãy nhận lấy chiếc đồng hồ này đi, bây giờ Cao Nghiêm thực sự rất sợ hãi, chân còn đang bị thương mà cứ muốn tôi dẫn cậu ấy đến tìm anh, là tôi từ chối nên cậu ấy mới không tới, nhưng cậu ấy nhất quyết bảo tôi giao chiếc đồng hồ này cho anh."

"Cứ coi như nể mặt tôi, có được không..."

Nhìn bộ dạng đáng thương đó, anh ta gần như tỏ vẻ dễ thương với Lục Tân ngay tại chỗ.

Lục Tân lẳng lặng nhìn anh ta, trong lòng như muốn đảo lộn.

Có nhận hay không đây?

Nhận quà ở riêng có vi phạm quy định không?

Nếu không nhận...

Trong lòng nhanh chóng có chủ ý, anh gật đầu nói: "Việc chính là quan trọng nhất, tôi cũng nên đến hỏi tình hình cụ thể của chuyện này."

Vừa nói, anh vừa lấy điện thoại vệ tinh ra và nói: "Tôi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại."

Vẻ mặt Phó tổng giám đốc Tiêu căng thẳng: "Vâng vâng."

Trong vẻ mặt lo lắng của Phó tổng giám đốc Tiêu, Lục Tân bình tĩnh cầm điếu thuốc và điện thoại đi đến hành lang.

Vốn dĩ có mấy đồng nghiệp đang tụ tập hút thuốc ở đây, khi thấy Lục Tân đến, họ lập tức ném tàn thuốc xuống đất, giẫm tắt, nhiệt tình chào hỏi Quản lý Lục, sau đó vội vàng trở lại phòng làm việc với cơ mặt căng cứng.

"Một chiếc đồng hồ hai mươi vạn tệ..."

Nhìn thấy xung quanh không còn ai, Lục Tân mới thở dài một hơi, sau đó lấy điện thoại ra bấm số gọi.

Thời gian gần đây, Hàn Băng bận đến đầu tắt mặt tối, cho nên những chuyện không quan trọng Lục Tân cũng không tiện gọi cho cô.

Bây giờ chuyện này khá quan trọng, vì vậy tốt hơn là nên hỏi cô ấy lời khuyên.

"Chào buổi trưa, đồng chí..."

Hàn Băng rất nhanh đã bắt máy, bên trong hơi có một chút tạp âm.

"Chào chào…"

Lục Tân vô cùng khách sáo, vội vàng chào hỏi: "Bây giờ cô có bận không?"

"Không."

Hàn Băng cười nói: "Tôi đang ở trong xe."

"Ồ ồ."

Lục Tân đáp lại: "Thực ra, thực ra tôi gọi điện cho cô chỉ để hỏi... hỏi một chút..."

Lặp lại hai lần, vẫn là có chút ngại ngùng: "Hỏi một chút chuyện lần trước xử lý thế nào rồi."

"Chuyện lần trước đã được xử lý xong rồi..."

Hàn Băng hơi tò mò, cười nói: "Kết quả phân tích sau vụ việc tôi đã gửi qua email cho anh rồi, có phải anh quên xem rồi không?"

"Hả?"

Lục Tân có chút không vững tâm và không kịp trả lời.

"À, tôi biết rồi, có phải anh đang muốn hỏi đến chuyện tiền thưởng?"

Hàn Băng bên kia có tiếng xe dừng lại, sau đó là tiếng bước chân giòn giã vang lên.

"Tiền thưởng?"

Không phải Lục Tân muốn hỏi chuyện này, nhưng vừa nhắc tới chuyện này, anh quả thực cũng muốn biết.

"Yên tâm đi đồng chí, tôi sẽ giúp anh giải quyết tốt chuyện này. Nói đến trình báo tiền thưởng nhiệm vụ, tôi rất chuyên nghiệp đó."

Hàn Băng bên đó vang lên tiếng bước chân trên cầu thang sắt.

"Thật tốt quá, cảm ơn cô..."

Trong lòng Lục Tân dâng lên niềm cảm kích tự đáy lòng, định sẵn tâm lý, nói tiếp: "Còn có một chuyện..."

"Hì hì, chúng ta có rất nhiều chuyện để nói..."

"Nói chuyện qua điện thoại không hết được."

Hàn Băng cười hì hì cắt ngang lời nói của Lục Tân.

Lục Tân hơi ngẩng ra, rất nhạy bén đã nhận ra được giọng điệu của cô ấy. Đây có phải đang ám chỉ bản thân sắp cúp điện thoại không?

Sau đó, anh nghe thấy một giọng nói: "Vậy nên, tại sao chúng ta không thảo luận trực tiếp?"

"Ừ?"

Lục Tân hơi sững sờ.

Một là không đáp lại lời của Hàn Băng, hai là cảm thấy như thể mình đã nghe thấy câu này hai lần cùng một lúc?

Sau khi sững sờ một lúc, anh đột nhiên quay người lại và nhìn vào hành lang.

Chỉ thấy trên lầu hai của cầu thang sắt có một cô gái tóc dài mặc áo lông vũ trắng đang cười hì hì nhìn mình.

Trên tay vẫn cầm điện thoại, mặc chiếc quần jean đen bó, đi đôi ủng dài, nước da trắng ngần, đeo cặp kính gọng bạc, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lục Tân, cô ấy cười đắc ý, cầm điện vệ tinh vẫy vẫy với Lục Tân.

"Chào buổi trưa, đồng chí..."

Lần này rất rõ ràng, giọng nói này vang lên trong hành lang và cả trong điện thoại.

"Hả…"

Lục Tân ngậm điếu thuốc trong miệng, điện thoại vẫn ở bên tai, vẫn có chút không kịp phản ứng lại.

"Tôi nghỉ phép..."

Nhìn thấy phản ứng của Lục Tân, cô gái cười vui vẻ, nhảy chân sáo bậc thang, uyển chuyển đến trước mặt Lục Tân:

"Vậy nên, hôm nay dẫn anh đi xem nhà..."

Nhìn khuôn mặt tươi cười trắng nõn dịu dàng, đồng tử của Lục Tân cuối cùng cũng tập trung thành công.

Cô gái trong hành lang và cô gái tặng hoành thánh bên ngoài Cao Liệt, diện mạo dần chồng khớp vào nhau.

"Suỵt!"

Anh lập tức phản ứng lại, vội vàng lấy điếu thuốc trong miệng xuống, ném vào cái gạt tàn bằng sơn nước bên cạnh.

Hàn Băng?

Cô gái này chính là Hàn Băng?

Sao cô ấy lại đột nhiên chạy đến chỗ mình?
Bạn cần đăng nhập để bình luận