Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 681: Tất cả mọi chuyện đều đến tay tôi làm (3)

Lục Tân không muốn bỏ sót bất cứ điểm nào, đợi anh ta một hồi rồi nói tiếp: "Hơn nữa, tôi đã có một phương hướng nghi ngờ chờ xác định. Loại ô nhiễm này không phải ô nhiễm thông qua tiếp xúc hay xâm nhập, mà là một loại ô nhiễm diện trường."

"Đó là nói, khu vực xung quanh, tôi không biết phạm vi bao phủ rộng như thế nào, toàn bộ đã nằm trong phạm vi ô nhiễm."

"Ô nhiễm diện trường?"

Bên kia bộ đàm hiển nhiên rất sốc.

"Đúng vậy."

Lục Tân chậm rãi nói: "Tôi không biết bây giờ khu vực này cụ thể đã lớn như thế nào rồi."

"Nhưng có thể chắc chắn rằng ít nhất khu vực này đã lan rộng ra hơn ba mươi ki-lô-mét."

"Trường ô nhiễm này đã bao phủ tất cả mọi người bên trong, bao gồm cả tôi bây giờ. Ở trong diện trường này, tất cả mọi người đều đã bị ô nhiễm, và cũng có thể chắc chắn rằng, bị bức xạ tinh thần ảnh hưởng bên trong diện trường này, người chết sẽ được đánh thức."

"Nhưng rốt cuộc thế lực nào đã khiến họ giết nhau, tạm thời vẫn chưa tìm ra nguyên nhân."

"Có lẽ đây cũng là một phần năng lực của diện trường, hoặc có thể là một thế lực dị thường đang lan tràn trong vùng hoang vu này."

"Hy vọng các anh có thể nhắc nhở phần đông đội thu thập thông tin cẩn thận trước loại năng lượng kỳ dị này."

"Tôi có thể lựa chọn qua đó bảo vệ họ, nhưng, không rõ đây là loại năng lượng gì, tôi cũng không chắc liệu bây giờ tôi qua đó có ổn hay không, bởi vì tôi phải thừa nhận rằng, tôi ..." Dừng lại một chút, anh khẽ nói: "Tôi không giỏi bảo vệ lắm đâu."

Lục Tân nói rất chậm, bởi vì bản thân anh cũng đang vừa nghĩ vừa nói.

Bên kia máy bộ đàm cũng không có thúc giục, sau khi xác nhận Lục Tân đã báo cáo xong phát hiện của mình, anh ta hít một hơi thật sâu, cũng không trả lời lại lời nhắc nhở của Lục Tân mà nhẹ nhàng nói: "Bây giờ, tôi sẽ báo cáo với anh đơn binh về tiến độ công việc hiện tại."

Lục Tân gật đầu, xé một tờ giấy ghi chú bên cạnh, rồi cầm bút lên.

"Không có manh mối nào về nghiên cứu thông tin liên quan đến vụ người chết sống lại. Chúng tôi đã tìm thấy một số trường hợp, nhưng không có nhiều trường hợp tương tự như trường hợp hiện tại. Có một vài hướng suy đoán về khả năng liên quan, nhưng một số giáo sư vẫn không dám xác nhận điều gì."

"Ngoài ra, đội điều tra đến thị trấn Tùng Sơn, ba phút trước đã báo cáo tiến độ của họ và xác định rằng có tồn tại ô nhiễm."

"Nhưng mà, báo cáo của họ chỉ mới được nửa chừng, đã ...đã biến mất rồi."

"Vậy thị trấn kia cũng đã xác định bị ô nhiễm?"

Sau khi nghe điều này, Lục Tân im lặng một lúc.

Việc này tưởng chừng như đã đoán trước được, nhưng lại khiến anh lúc trước không ngờ tới.

Bất ngờ nghe được đáp án đã chắc chắn sẵn từ trước này, Lục Tân đột nhiên quay đầu nhìn về phía ngoài lều, chỉ thấy một màn đêm đen kịt, trong thời tiết u ám này, trên bầu trời ngay cả vầng trăng đỏ cũng không nhìn thấy, chỉ có bóng tối có duỗi năm ngón tay cũng không nhìn thấy và gió âm u.

Thị trấn Tùng Sơn có phải cũng bị bao quanh bởi diện trường ô nhiễm này rồi không?

Mức độ ô nhiễm này rốt cuộc lớn đến mức nào?

"Còn về phần lớn đội thu thập thông tin..."

Nhân viên liên lạc dừng một chút, rồi mới nhẹ nhàng nói: "Anh đơn binh không cần đi qua bảo vệ bọn họ."

Bàn tay đang ghi thông tin đột ngột dừng lại.

Lục Tân muốn hỏi gì đó, nhưng không có hỏi ra thành tiếng.

Nhân viên liên lạc cũng im lặng một lúc, trầm giọng nói: "Nhân viên liên lạc với phần lớn đội thu thập thông tin đã nghe thấy tiếng súng nổ và tiếng giằng co, la hét của những người khác. Âm thanh này đã kéo dài rất lâu, mãi đến vài phút sau, một người nào đó trong đội thu thập thông tin mới lên tiếng lại, bọn họ dường như không hề biết về tiếng súng và tiếng la hét vừa rồi nên chúng tôi nghi ngờ ... "

Lục Tân trầm mặc thở dài, không biết nên trả lời như thế nào.

Đúng lúc này, bên kia máy bộ đàm đột nhiên thay đổi sang một giọng nói khác: "Anh đơn binh, chúng tôi mong anh trở về ngay lập tức."

Đó là giọng của Trần Tinh.

Lục Tân thở dài nói: "Công tác điều tra vẫn chưa kết thúc."

"Đây đã không còn là chuyện nhiệm vụ điều tra nữa rồi..."

Trần Tinh trầm giọng nói: "Cường độ ô nhiễm phải đối mặt lần này đã vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta. Chúng ta đã mất rất nhiều người, nhưng chúng ta thậm chí còn không biết đối thủ của chúng ta là ai, vì vậy nếu anh vẫn tiếp tục ở lại bên ngoài, tôi lo lắng anh có thể sẽ…… "

"Chính vì không biết đối thủ là ai nên mới cần phải điều tra chứ nhỉ?"

Lục Tân im lặng một hồi rồi nhẹ giọng đáp.

"Nhưng mà…"

Giọng nói của Trần Tinh có vẻ hơi gấp gáp, cô ta hơi ngập ngừng, sau đó mới cố hết sức nói chậm lại:

"Ở nơi hoang vu bây giờ, rất có thể chỉ còn lại mình anh là người sống..."

Khi những lời này được thốt ra, bầu không khí đã trở nên vô cùng trầm mặc.

Lục Tân hiểu ý của Trần Tinh, diện trường ô nhiễm này đã bao trùm trong vùng hoang vu, quá mức đáng sợ, ai đã đi vào diện trường ô nhiễm này cũng không biết khi nào sẽ bị ô nhiễm, cho nên nếu phái người khác đi vào, có thể sẽ gây thêm thương vong lớn hơn.

Không thể có tiếp viện qua, vì vậy chỉ có thể giúp chính mình trở về trước.

Trên thực tế, vào lúc này, vẫn nghĩ đến việc để bản thân quay trở lại đã là trò mạo hiểm lớn nhất ở Thanh Cảng.

Họ thậm chí không biết liệu bản thân họ có bị ô nhiễm hay không.

"Chính vì tôi là người duy nhất còn sống ..."

Sau một lúc, Lục Tân mới từ tốn cười một tiếng, rồi nói: "Vậy công việc này chỉ có thể để tôi làm rồi nhỉ..."

Anh chậm rãi nói rồi cúp máy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận