Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 140: Năng lực của em gái (2)

Đón nhận bàn tay Lục Tân, khuôn mặt trên người con quái vật kia đã từ từ há to miệng, mỗi một cái miệng đều há to ra hết cỡ. Đến mức phát ra tiếng vang quái dị như tiếng căng da trâu, cái miệng như cái động đen ngòm, dường như muốn cắn tay của anh.

Nhưng rõ ràng tốc độ của Lục Tân nhanh hơn những khuôn mặt này.

Hai tay anh nhanh chóng vuốt ve lên trên, di chuyển từ khuôn mặt này sang khuôn mặt khác.

Sau đó những khuôn mặt này lập tức đổi vị trí.

Có rất nhiều mặt người đổi vị trí cho nhau.

Có rất nhiều khuôn mặt, cái mũi, cái miệng giống nhau đổi vị trí cho nhau.

Cảnh tượng này khiến một con quái vật vốn điên cuồng vặn vẹo, bắt đầu trở nên không phối hợp, ít nhất bộ phận bị Lục Tân chạm vào sẽ trở nên không hề phối hợp, giống như là một cơ thể hoàn chỉnh đột nhiên xuất hiện một chỗ hỗn loạn.

Con quái vật mặt người to lớn kia bắt đầu vặn vẹo, từng khuôn mặt người bổ nhào về phía trước, khiến cho nó trông như một con rắn đang trườn lên trước.

Vì đã bị thương, nên theo bản năng nó càng cắn nuốt nhiều cơ thể tinh thần để bù vào nơi khiếm khuyết hơn.

Còn về những chỗ bị Lục Tân làm bị thương, nó lại chẳng để bụng, thậm chí có thể trực tiếp vứt bỏ bộ phận này.

Dù sao ưu thế lớn nhất của nó chính là có rất nhiều cơ thể tinh thần để cắn nuốt. Điều này càng làm nó không sợ bị thương, nếu bị thương càng nhiều nó vẫn có thể bù đắp vào rất nhanh. Cuối cùng người chết vẫn là dân chúng thành Vệ Tinh, người thiệt cũng không phải nó.

Nhưng mà, chớp mắt khi nó chuyển động cơ thể, đột nhiên nó cảm nhận được sự khác thường.

Những nơi bị tay Lục Tân chạm vào, mặt người bắt đầu trở nên vặn vẹo và không phối hợp. Trước kia, trái ngược với cơ thể khổng lồ của con quái vật tinh thần này, nơi vặn vẹo hỗn loạn chỉ là một bộ phận rất nhỏ, nhưng ngay khi con quái vật bắt đầu bò về phía trước, nó phát hiện từ một phần hỗn loạn nhỏ nó đã bắt đầu lan tràn ra ngoài, từ khuôn mặt này lan sang khuôn mặt khác, sau đó càng lúc càng ảnh hưởng nhiều hơn.

Những bộ phận méo mó đang dần lan rộng ra.

Hơn nữa diện tích méo mó càng lúc càng lớn, nơi tiếp xúc càng lúc càng rộng, hơn nữa tốc độ méo mó cũng trở nên nhanh hơn.

Giống như một lớp dầu loang đang dần khuếch tán trên mặt nước.

Tốc độ bò về phía trước của con quái vật tinh thần to lớn này đột nhiên chậm xuống.

Bản năng của nó đã giúp nó nhận ra hậu quả đáng sợ.

“Dường như cậu em đồng chí Lục kia không phải người thích khoác lác!”

Cũng vào lúc này, ở bên ngoài chiến trường, dưới một khu nhà có thể chạy đến chi viện cho tường Nam bất cứ lúc nào, Bích Hổ đang không ngừng tháo gỡ cây súng ngắm trong tay của mình vừa luôn miệng nói dong dài: “Nhưng tôi vẫn không thể nghĩ nổi, rốt cuộc cậu ta có cách nào để đối phó với con quái vật tinh thần kia… Nó quá lớn, giết cũng không giết được, cậu ta lại là hệ Người Nhện, vậy đối phó như thế nào?”

Trong kênh trò chuyện, Thiết Thúy và Hàn Băng cũng đều im lặng, bởi vì các cô cũng không biết.

Là thành viên trong tổ phân tích thông tin, các cô đều có hiểu biết rất rộng về nguồn ô nhiễm và những người có năng lực. Bởi vì chỉ có như vậy, khi quan sát cục diện phức tạp các cô mới có thể đưa ra những đề nghị phù hợp, những đề nghị này sẽ giúp người có năng lực phát huy phát huy tốt năng lực của mình hơn.

Nhưng càng như vậy, các cô càng thấy khó hiểu.

Năng lực hệ Người Nhện có tác dụng với bản thân nhiều hơn, cho nên sức ảnh hưởng phát ra rất nhỏ.

Ngoại trừ được trang bị tương ứng và vũ khí được chế tạo đặc biệt, năng lực hệ Người Nhện vốn không có cách nào chiến đấu với quái vật tinh thần...

“Thì ra là như vậy...”

Dưới chân tường, ánh mắt của Lục Tân đã trở nên bình tĩnh hơn nhiều, sau khi anh nhìn hành động của em gái thì cuối cùng đã hiểu rõ.

Mẹ nói em gái có thể đối phó con quái vật này, ban đầu anh còn thấy không hiểu.

Bây giờ xem ra anh đã hiểu, thì ra chỉ đơn giản như vậy.

Trong mắt em gái, con quái vật ô nhiễm tinh thần này!

Nhìn từ năng lực làm ô nhiễm, con quái vật tinh thần này đứng trước mặt em gái thật ra cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi!

To lớn, biết cử động, biết kêu, còn sống…

... Món đồ chơi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận