Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 611: Đại quái vật (1)

Bị một tòa nhà cao tầng nện vào trên mặt là cảm giác gì?

Lục Tân cảm giác mình lại có thêm một trải nghiệm cuộc sống.

Khi những tòa nhà hai bên đều bị con quái vật kia kéo đổ, nện ở trên người anh thì xung quanh lập tức trở thành một màu đen kịt, từng tầng lớp xi-măng và sắt thép vỡ loạn chồng chất ở trước người anh, ngăn cản tất cả mọi ánh sáng, chồng chất tất cả không gian.

Ầm ầm! Ầm ầm!

Tiếng vang kịch liệt vẫn đang tiếp tục. Con quái vật kia nện càng nhiều công trình kiến trúc hơn lên người anh.

Nó đang chơi xếp gỗ à?

Khi kiến trúc hai bên nện xuống, Lục Tân còn cố gắng chống cự một lúc.

Tuy nhiên, loại lực lượng chuyển hóa từ trọng lượng khi vốn dĩ không phải là trùng kích tinh thần hoặc là xoay từ trường gấp khúc có khả thể ngăn cản được.

Ầm ầm một tiếng hoàn toàn đập xuống.

Dù cho anh có thể mượn lực lượng của em gái thì cũng không có cách nào tránh né được mà bị tóm lại, chặt chẽ ghim lại chính giữa ngã tư đường.

Sau đó một tòa nhà giáng xuống thì anh lại càng không có cơ hội phản kháng.

Huống hồ lúc này anh cũng không muốn phản kháng.

Anh chỉ ôm lấy Tiểu Thập Cửu…

Cho dù là loại cảm giác chân thực khi ôm hay là con dao Tiểu Thập Cửu cắm vào trên ngực anh.

Đều làm cho anh sinh ra một cảm giác có thể lấp đầy sự trống rỗng kia.

Có thể mượn sự đau đớn da thịt ở trên người để di chuyển cảm giác trống rỗng trong tâm hồn. Điều này không thể nghi ngờ gì nữa, chính là một loại hạnh phúc.

“Anh trai!”

Lúc này, em gái cũng có một loại cảm giác không dám, hoặc nên nói là không nỡ quấy rầy Lục Tân.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Lục Tân, cái đầu nhỏ dựa lên trên vai của anh, nhìn Tiểu Thập Cửu trong ngực Lục Tân.

“Bây giờ cô ấy không sợ.”

Cô nhẹ nhàng nói.

Lục Tân cũng có thể cảm giác được, lúc này Tiểu Thập Cửu đã không giãy giụa kịch liệt như thế nữa.

Thậm chí có thể cảm giác được, cô mơ hồ định rút con đang cắm trong người Lục Tân ra.

Tuy nhiên, trong không gian chật chột do bị kiến trúc nện lên này cô không có cách nào làm được động tác ấy.

Đây cũng là nguyên nhân mà con quái vật kia từ bỏ việc tiếp tục ô nhiễm cô, ngược lại đập một tòa một tòa nhà cao tầng vào người Lục Tân. Cho nên, lúc Lục Tân bị chôn ở trên con đường này thì ô nhiễm của anh đối với Tiểu Thập Cửu thì anh thuận lợi chiếm thượng phong.

“Đáng chết, đáng chết, đáng chết. . .”

Trong bóng tối, cha đang đang tức giận mắng. Bởi vì không nhìn thấy bất cứ thứ gì nên chỉ có thể dựa vào cảm ứng của mình.

Trong cảm giác của Lục Tân giống như thấy được một cái bóng cao lớn.

Cái bóng đứng bên người anh, dùng bả vai vạm vỡ của mình để gánh những mảnh kiến trúc đang đổ xuống, chèo chống một không gian nho nhỏ.

Đúng là hành động này của nó cái bóng đã cứu Lục Tân và em gái, còn có Tiểu Thập Cửu.

Chỉ là, từng tòa, từng tòa cao ốc đang tăng lực đè nén lên, tính tình của cái bóng cũng hoàn toàn bị chọc giận.

Ban đầu cái bóng không muốn nhúng tay vào chuyện giữa Lục Tân và Tiểu Thập Cửu, thậm chí lúc Tiểu Thập Cửu tấn công Lục Tân cũng đều lựa chọn yên lặng, nhưng lúc này, lửa giận của ông tăng lên, bắt đầu trở nên sốt ruột, đủ loại trách móc không vừa lòng âm trầm vang lên:

“Mày chỉ biết ôm lấy con bé khóc lóc ở đây à?”

“Mày cũng chỉ tùy ý để đồ phế vật bên ngoài nện một toàn thành phố lên người hay sao?”

“Mày không cảm thấy tất cả biểu hiện của mày đều quá dối trá hay sao?”

Tiếng chửi rủa của cha khiến Lục Tân khôi phục chút lý trí.

Chính mình đang sợ cái gì vậy?

So sánh với Tiểu Thập Cửu thì con quái vật này dĩ nhiên không quan trọng.

Nhưng dù không quan trọng cũng phải xử lý ổn thỏa. Dù sao, một là chính anh đảm nhận công việc này, hai là phải cân nhắc đến việc giáo dục người trong nhà.

Cho nên, đây mới là lực lượng chân chính quái vật?

Anh nghĩ tới nội dung giảng trên lớp huấn luyện ô nhiễm đặc thù: Xử lý ô nhiễm đặc thù không phải là trò đánh nhau của trẻ con.

Trọng điểm là hai chữ “đánh nhau”.

Bản chất đặc biệt của ô nhiễm là ở chỗ lây lan, cho nên chặt đứt con đường lây lan, thanh lý đầu nguồn ô nhiễm mới là vấn đề quan trọng nhất.

Đánh một trận với nguồn ô nhiễm không giải quyết được vấn đề gì.

Không thể nghi ngờ là Triệu Sĩ Minh cũng đã nghĩ đến bản chất vấn đề này, lúc đầu, quả thực ông ta cảm thấy loại cơ thể của “thần” có áp chế trên phương diện lực lượng. Bởi vậy ông ta mới tiến hành truy sát đối với tiểu đội liên hợp của người có năng lực. Đó là một loại cảm giác làm cho người ta vui sướng.

Nhưng đây chỉ là thói quen của một người đang đi tìm hiểu “mạnh mẽ”.

Ông ta có điên cuồng đến mấy cũng là một nghiên cứu viên tài giỏi, rất nhanh ông ta đã nghĩ đến lực lượng của “thần” không phải dùng như vậy.

Cho nên, hiện tại ông ta đã làm ra một ra lựa chọn chính xác nhất.

Ô nhiễm!

Một là thông qua ô nhiễm những quái vật máu thịt ẩn giấu trong những góc khuất của Thủy Ngưu thành này để làm lớn mạnh bản thân của “thần”.

Thứ hai chính là, thông qua ô nhiễm hơn mười vạn dân cư trong Thủy Ngưu thành để làm lượng cấp tinh thần lớn mạnh.

Lượng cấp tinh thần càng lớn mạnh thì có thể khống chế bản thân tốt hơn.

Mà đối với một vị người xử lý ô nhiễm đặc thù tới nói thì ngăn cản loại ô nhiễm này, giải quyết hết nguồn ô nhiễm mới là công việc của họ. . .

Nhưng giải quyết như thế nào?

Có thể cảm giác được rõ ràng là ngay cả cha lúc này cũng bị áp chế.

Trừ khi bản thân anh càng tín nhiệm ông ấy hơn?

Bản thân anh cho cha độ tín nhiệm cao nhất là 70%, nhưng đó là cho trong lúc vô tình mà thôi.

Bây giờ mức độ tín nhiệm mà anh cho cha cũng tối đa chỉ là 50%, tuy nhiên lần này rõ ràng không giải quyết được vấn đề.

Như vậy, lần này cần cho cha mức độ tín nhiệm vượt hơn 70% hay sao?

Lục Tân nghiêm túc suy tư vấn đề này.

Anh không xác định, sau khi cha có hơn 70% tự do thì sẽ làm cái gì?

Bản thân anh không có cách nào khống chế được ông ấy…
Bạn cần đăng nhập để bình luận