Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 197: Chỉ là năng lực của tôi có chút kỳ lạ (2)

Lục Tân liếc nhìn kính chiếu hậu, liền thấy mẹ đoan trang tao nhã đang nhìn vào hộp trang điểm dặm phấn.

Em gái ngậm một miếng sô cô la trong miệng, bàn chân nhỏ vươn ra khỏi cửa kính ô tô, đang nằm ngủ trên đùi của mẹ.

Lúc trước khi gia đình vừa mới xuất hiện, Lục Tân cũng nghi ngờ em gái mình có phải là ma hay không, nhưng bây giờ có thể hoàn toàn chắc chắn là không phải, bởi vì ma không thể phơi nắng, trong khi em gái anh có thể. Mặc dù khi ở dưới ánh nắng mặt trời, em ấy sẽ trở nên lười biếng và không có tinh thần gì cả. Sau đó, khi đến nơi tối tăm hoặc bầu không khí có chút kiềm chế, sẽ trở nên vô cùng phấn khích…

"Khi kết bạn, lại không thể thực sự nói với anh ta tất cả mọi thứ..."

Nhận thức được ánh mắt đang nhìn mình của Lục Tân, mẹ thiện ý nhắc nhở: "Nếu không sẽ càng xa lánh..."

"Thực ra, đấy cũng chỉ là một trò đùa mà thôi."

Lục Tân nhẹ nhàng gật đầu, cười nói với Bích Hổ: "Chỉ là năng lực của tôi có chút kỳ lạ mà thôi."

"Gì?"

Biểu hiện của Bích Hổ thật sự có chút kỳ lạ, nhưng gã cũng không tò mò tiếp tục truy hỏi, sau khi cân nhắc một chút, vẻ mặt trở nên rất thoải mái, cũng không có đi sâu hơn về vấn đề này, mà chỉ cười ha ha nói: "Vẫn cần cậu nói nữa sao, thật ra tôi cũng đã nghe nói từ rất lâu rồi. Hơn nữa lúc trước có một vị giáo sư trong viện nghiên cứu vẫn luôn nói năng lực của cậu không phải là hệ người nhện, mà là hợp gia hoan..."

"Bởi vì là hợp gia hoan, thì năng lực có chút kỳ quái cũng là bình thường mà đúng không..."

"Hơn nữa..."

Một bên nói chuyện, một bên lén lút nhìn Lục Tân, nói: "Nếu thật sự có nhiều người thân như vậy, làm sao có thể biểu hiện bình thường như vậy được?"

Lục Tân gật đầu tán thành nói: "Cảm ơn vì đã hiểu cho tôi. Thực ra, tôi cũng biết đôi khi có người không hy vọng và cho rằng tôi không bình thường lắm, thậm chí có chút sợ tôi ..."

"Không đâu, tôi nhất định không phải loại người như vậy."

Bích Hổ nói một cách nghiêm túc: "Tôi cảm thấy cậu rất bình thường, cùng lắm là một vài người thân không được bình thường..."

Ở băng ghế sau, mẹ ngước mắt lên nhìn Bích Hổ từ đằng sau chiếc hộp trang điểm tinh xảo.

Em gái tỉnh dậy và nheo mắt nhìn Bích Hổ từ gương chiếu hậu.

Lục Tân nghĩ nghĩ rồi ngắt lời gã: "... sau này đừng nói về chủ đề này nữa!"

"Ư ... được, được ..."

Bích Hổ phản ứng lại, thân thể có chút khựng, sau gáy luôn có cảm giác lạnh buốt.

Sau đó gã điều chỉnh tâm trạng, quay tay lái, đồng thời chuyển đề tài: "Được rồi, được rồi, chúng ta sắp ra đường chính rồi."

"Cậu đã thẩm vấn được gì ở Thị trấn Hắc Thuỷ, nói cho tôi biết đi!"

Lục Tân gật đầu, lấy cuốn sổ nhỏ ra, lật vài trang rồi trầm ngâm nói:

"Người có năng lực hệ con rối đó tên là Trần Trọng, sáng tác nặng và đọc trùng âm."

“Năm nay ba mươi bốn tuổi, chưa lập gia đình, đã có qua ba người phụ nữ, nhưng không có con cái. Vốn dĩ anh ta là dân của một thành phố nào đó tường thành cao, nhưng sau khi thức tỉnh năng lực của mình, anh ta thấy mình rất cừ nên tiến vào vùng hoang dã kiếm tiền, dần dà làm được rất nhiều việc lớn ở phía tây. "

Bích Hổ có chút sững sờ: "Chi tiết như vậy sao?"

Lục Tân ngẩng đầu nhìn gã một cái nói: "Anh ta chủ động nói cho tôi đó..."

Bích Hổ im lặng một lúc, dường như lại nhớ tới ký ức không tốt nào đó, vội vàng dừng lại suy nghĩ: "Được rồi, cậu nói tiếp đi."

"Ừ."

Lục Tân bị hắn cắt ngang, nhìn nội dung ghi trong sổ nhỏ, tiếp tục kể: "Ba năm trước, anh ta bị Tần Nhiên nhìn trúng."

"Đúng vậy qua... Trong miệng anh ta gọi Tần Nhiên là ông chủ, còn nói tên anh ta là Trương Tứ Hoả..."

"Theo lời anh ta nói, lúc đầu không ai trong số họ phục ai, nhưng qua một lần đánh nhau, anh ta đã rơi vào tay Tần Nhiên, nhưng Tần Nhiên không những không giết, mà ngược lại còn mời anh ta gia nhập Đoàn kỵ sĩ. Chỉ là bọn họ không phải loại kỵ sĩ đi cướp bóc nơi hoang vu, mà giống một tiểu đội hành động chuyên nghiệp tạm thời hơn, có Tần Nhiên làm đội trưởng, chịu trách nhiệm nhận ủy thác từ những nơi khác..."

"Mỗi khi nhận được ủy thác, Tần Nhiên sẽ gửi điện tín cho bọn họ, sau đó bọn họ sẽ tìm một nơi để tập hợp."

"Nhiệm vụ của họ chủ yếu đến từ các Tường thành cao hoặc một số thế lực lớn, bao quát nhưng không giới hạn..."

"Ám sát, hộ tống, tìm kiếm các vật phẩm cụ thể, vân vân…"

"Cái này…"

Bích Hổ một bên lái xe, một bên sắc mặt trở nên vô cùng kỳ quái, giọng nói có chút lạnh lùng: "Làm sao cậu lại hỏi ra được?"

"Sao tôi nghe nói những người hoang dã này không biết là ngu hay sao, mà ai ai cũng cứng miệng hết, mỗi ngày đều kêu một lời ngàn vàng, đừng nói là người có năng lực, cho dù là người bình thường sau khi họ bị bắt, cũng rất khó để hỏi được..."

"Không ngờ, cái này... lại hợp tác như vậy?"

Lục Tân hơi dừng lại, nghiêm túc nhìn Bích Hổ rồi nói: "Anh ta thật sự đã chủ động nói với tôi như vậy."

Bích Hổ khẽ rùng mình một cái, dùng năng lực khống chế không được nhiều lời, cười nói: "Đúng vậy, đây mới là bình thường..."

"Cậu không cần phải giải thích cụ thể đâu, tôi nói cho cậu biết, con người tôi rất dễ dàng bị thuyết phục..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận