Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1071: Xin hỏi, mọi người có ai mang bật lửa không? (2)

Lục Tân vẫn không muốn thêm chuyền, bèn quyết định thành thật ngồi yên một chỗ, không hé răng nửa lời.

Bọn họ lo lắng đến như vậy, chắc chắn là có chuyện rất quan trọng.

Lúc này bản thân anh lại chạy ra đáp lời bọn họ, vậy có khả năng bọn sẽ gây ra phản ứng quá khích đối với anh mất.

Có lẽ sau khi lục soát xong tòa nhà này, bọn họ cũng sẽ rời đi thì sao, dù gì thì người bình thường hẳn là sẽ không nghĩ tới việc tra xét mái nhà nhỉ?

Vào đúng lúc anh vừa nghĩ như thế, tiếng bước chân đã nhanh chóng dạo quanh tầng lầu dưới chân anh một vòng, hơi hơi tạm dừng, dường như đã chuẩn bị rời đi, nhưng cũng đúng vào lúc này, bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên: “Có cầu thang thông lên mái nhà, đi lên nhìn xem.”

“Như thế có phải cẩn thận quá rồi không?”

Sau đó có một thanh âm bĩu môi vang lên: “Nhận một đơn hàng mà thôi, có nhất thiết phải lo lắng đến thế không?”

“Nếu như thực sự có mai phục, vậy chắc chắn không thể nào chỉ có một người, vốn đã sớm bị phát hiện……”

“Nói nhảm ít thôi.”

Một người khác thấp giọng răn dạy: “Muốn bị tổ trưởng siêu độ sao?”

“Kiểm tra xong nơi này thì nhanh chóng chạy đến chỗ khác đi.”

“……”

Người bị răn dạy không hé răng, rất nhanh đã có âm thanh leo thang truyền đến, có vài người đang đi đến tầng cao nhất.

Bọn họ khom người cầm súng, đèn pin mini quét quanh mái nhà trống rỗng một vòng, sau đó chuẩn bị xoay người rời đi.

Thế nhưng vào thời điểm bọn họ chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nhiên ý thức được có điều gì đó không đúng.

Thân thể ngay tức khắc có chút cứng đờ, soạt một tiếng, lại lần nữa xoay người, đi về phía rìa của tòa nhà.

Đèn pin mini vừa chiếu xuống, chỉ thấy một thanh niên trẻ ngồi ở rìa tòa nhà, đang từ từ chuyển dời thân mình sang cười với bọn họ.

Vẻ mặt người đó vừa bất đắc dĩ vừa có chút xấu hổ, nhưng vẫn chậm rãi nở một nụ cười tràn đầy thiện ý và hữu hảo:

“Xin chào mọi người, có lửa không?”

“Soạt…”

Không cách nào hình dung cảm giác trong lòng của những người ở đó lúc bấy giờ.

Trong một thị trấn hoang vắng không một bóng người, trên một tòa nhà nhỏ im lìm và đổ nát, những căn phòng trống trải và cầu thang trải đầy mạng nhện, theo lý thuyết thì không nên có một bóng người nào, nhưng vậy mà lại cứ phải gặp được một cậu thanh niên mang vẻ mặt tràn đầy hòa khí, thân thiện ngửa tay xin bọn họ một chút lửa.

Da đầu nháy mắt trở nên tê dại, lông tơ dựng lên từng sợi từng sợi một.

Tay bọn họ run lên chỉ muốn cướp cò nổ súng ngay lập tức, chỉ là huấn luyện quân sự chuyên nghiệp trước đó vẫn khiến cho bọn họ nhịn xuống, chỉ là sau khi đồng loạt run rẩy một lúc, sửng sốt khoảng chừng hai ba giây, thì đột nhiên nhanh chóng áp sát về phía Lục Tân, những họng súng tối om nhanh chóng được giương lên.

Ngón tay bọn họ đặt ở trên cò súng, chốt bảo hiểm đã sớm mở ra, chĩa về phía Lục Tân run giọng hét lớn: “Cậu… Cậu là ai?”

“Giơ… Giơ tay lên!”

“Làm sao vậy?”

Lục Tân đón lấy những họng súng tối om, có chút bất đắc dĩ, chậm rãi giơ tay lên.

Bản thân anh chỉ ngồi yên ở chỗ này thôi, nào có đe dọa đến ai đâu.

“Cậu… Cậu là ai thế hả?”

“Nhanh nhanh lên, đừng có mà lấy vũ khí…”

Nhìn thấy Lục Tân đã giơ tay lên rồi, ba vị nhân viên vũ trang kia mới có chút thở nhẹ một hơi, thế nhưng trong giọng nói vẫn còn chút âm run biến điệu do lo lắng, ngón tay cũng không chịu dời ra khỏi cò súng một giây phút nào, thật sự thì chuyện qua nửa đêm rồi còn gặp phải người như thế này, thực sự là sai quá sai.

Lục Tân là một người cực kỳ thành thật.

Bản thân anh cũng không cảm thấy mình nửa đêm ngồi yên ở chỗ này thì làm phiền gì đến ai cả.

Nhưng dù sao thì trong tay đối phương cũng còn đang giơ súng, hơn nữa nhìn dáng vẻ dường như đang bị dọa sợ của bọn họ, trong lòng anh cũng thấy chút có lỗi.

Vì thế anh chỉ đành thành thật đứng lên, xoay người đối mặt trực diện với họng súng nói: “Các anh đừng kích động, tôi không phải người xấu.”

“Tôi chỉ là ở đây chờ người thôi, không có liên quan gì đến các anh cả…”

Anh nói anh không phải là người xấu xa gì…

Cơ mà người tốt sẽ chọn thời điểm nửa đêm nửa hôm chạy đến một nơi hoang vắng như thế này ngồi ngốc sao?

Ba người chiến sĩ kia không dám có chút lơ là nào, vẫn dùng súng chĩa vào Lục Tân, chuẩn bị chỉ cần anh có hành động dị thường nào sẽ ngay lập tức nổ súng, người dẫn đầu nhanh chóng nắm lấy bộ đàm nằm trên cổ áo, thấp giọng báo cáo với người bên trên, nói là ở chỗ này phát hiện một người rất kỳ lạ.

Rất nhanh đã có giọng nói truyền lại từ phía bên kia bộ đàm: “Đưa cậu ta về đây đi.”

“Đi mau.”

Mấy cây súng chĩa vào mặt của Lục Tân, ngoài miệng không cho anh chút cơ hội từ chối nào.

“Chuyện này…”

Lục Tân trầm mặc một chút, cũng nhanh chóng suy nghĩ vài vấn đề.

Tuy rằng dường như đối phương có chút không nói lý, nhưng chỉ vì những hiểu lầm nhỏ như vậy thì cũng chưa đến nước phải giết người.

Nhưng nếu nổi lên xung đột, đối phương sẽ nổ súng với anh mất.

Cho dù bản thân anh có thể chế trụ bọn họ trước khi bọn họ kịp nổ súng đi chăng nữa, đồng bọn của bọn họ cũng sẽ nhanh chóng chạy tới nơi này thôi.

Đến lúc đó, một hồi tranh đấu là không thể thoát được rồi, ít nhất cũng phải thương vong vài người.

Dù sao thì vào thời điểm bọn họ nổ súng về phía anh, điều này chứng tỏ trong khoảnh khắc kia bọn họ thực sự muốn lấy mạng anh…

Mà từ quan hệ bình đẳng giữa người với người mà nói, bọn họ muốn giết anh, anh cũng không dám chắc chắn bản thân mình sẽ không nổi lên sát khí đâu.

Cho nên vì lý do an toàn của bọn họ…

Anh trầm ngâm một lát, giơ tay, gật gật đầu, nói: “Được, được, các anh đừng kích động, tôi sẽ đi theo các anh mà.”

“Mà các anh có nhiều người như thế, hẳn là có người mang bật lửa chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận