Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1378: Bọn họ chẳng qua chỉ là xâm phạm mà thôi (1)

“Quái… quái vật.”

“Đây… đây thật sự là quái vật.”

Tà ác chưa từng thấy.

Khi nhìn những gương mặt như ẩn như hiện xuất hiện sau lưng Lục Tân, cơ thể của tất cả những người xét xử cũng khẽ run.

Trực giác nói bọn họ đang đối diện một thứ tà ác với quái dị, hoặc là nói những quái vật tà ác giấu trong lầu kia, không cần nghi ngờ nữa, là muốn giết chết bọn họ.

Không có đường sống, cũng không tồn tại đường sống.

Cùng lúc đó, em gái cũng sợ hãi đến cực điểm, cố gắng nép sau lưng mẹ, giống như muốn mẹ hoàn toàn che kín cho bản thân mình.

Cô bé vô tình thấy những hình dáng và vẻ mặt khác nhau của Lục Tân, bắt đầu nhớ lại vô số nỗi đáng sợ.

Cho dù là mẹ, lúc này cũng căng thẳng, nghiêm túc nhìn căn nhà cũ sau lưng Lục Tân.

Thậm chí là cha cũng cố gắng thu mình lại, núp trong bóng dáng của Lục Tân, không nói tiếng nào.

“Rào rào.”

Bọn họ bỗng nhiên vọt về phía trước, đồng thời tất cả đều đưa tay sờ lên ngực mình.

Mới vừa rồi đã có vô số kiếm của những người xét xử bị Lục Tân hòa tan, nhưng vẫn có nhiều người xét xử chạy tới, bọn họ đều đồng loạt lấy kiếm của mình ra, sau đó đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân, không có cách nào có thể che giấu kích động trong ánh mắt.

Trong không trung, vầng trăng máu và cặp mắt kia dường như sáng hơn.

Cả thành phố, hoặc nói đúng hơn là toàn bộ thành phố vệ tinh số hai, đều đang đắm chìm bên trong ánh sáng màu đỏ.

Có thể thấy cả tòa thành vệ tinh số hai đều đang rậm rạp chằng chịt những người xét xử từ bốn phương tám hướng hội tụ lại.

Nếu như đưa mắt lên nhìn, có thể thấy khắp nơi đều là người xét xử.

Bọn họ giống như một bạo quân bao vây thành phố vệ tinh số hai của Thanh Cảng, từ các phương hướng trên thế giới này, cuồn cuộn cuồn cuộn tới.

Vô số thanh kiếm xét xử bị bọn họ cầm trong tay, màu bạc của kiếm phản ra tia sáng yếu ớt.

Dùng mắt thường cũng có thể thấy được, cả thế giới dường như đều đang run rẩy, những cơn sóng gợn vô hình lay động không dứt.

“Các người muốn xét xử, vậy tôi cho các người xét xử.”

“Chẳng qua là xét xử người khác, có đôi khi cần phải trả một cái giá thật lớn. Cho nên…”

Đối mặt với biển người xét xử dường như vô tận không nhìn thấy cuối, Lục Tân đứng trước căn nhà cũ, ánh mắt chỉ có lạnh lùng.

Nếu như hình dung chính xác thì bên trong lạnh lùng còn cất giấu chút hưng phấn và mong đợi, cùng với cảm giác điên cuồng không thể kiềm chế được. Anh nhìn một đám người xét xử đang tiến đến gần, cũng nhìn thấy tia sáng của kiếm trong tay bọn họ, sau đó nhẹ nhàng nâng tay lên.

“Giết sạch bọn họ.”

Trong nháy mắt khi anh nói ra những lời này, cánh cửa của căn nhà cũ bỗng nhiên mở ra.

Một giây sau căn nhà cũ bỗng phồng to, giống hệt như cao su, căng phồng hơn rất nhiều.

Căn phòng bỗng hiện ra một áp lực to lớn nào đó.

Lúc áp lực này ngưng tụ tới đỉnh điểm, trong hành lang vô số Lục Tân cũng tuôn ra bên ngoài.

Mang theo những biểu tình khác nhau, đồng thời xông về phía đại quân xét xử.

“Ầm.”

Trong nháy mắt hai loại lực lượng tinh thần hoàn toàn khác nhau va chạm với nhau.

Ác mộng thực sự xuất hiện trong Thanh Cảng.

Lực lượng tinh thần rối loạn tung tóe, khiến cho Thanh Cảng lúc này mơ hồ giống như pháo bông, khắp nơi trong thành phố đều ngập tràn tiếng cười quái dị. Giọng nói bị máu thịt làm cho tê liệt, linh hồn bị hành hạ lúc phát ra tiếng kêu thảm thiết, còn có những linh hồn đang khóc thút thít.

“Bịt chặt lỗ tai lại, mau bịt chặt lỗ tai.”

“Tuyệt đối, tuyệt đối không được nhìn ra phía bên ngoài.”

Trong trường tiểu học Trăng Máu, căn phòng phía đông của tầng một, ông bảo vệ đang cố hết sức kêu to, nhắc nhở những đứa trẻ đang sợ hãi.

Giống như cả thế giới đều đang rung động, giống như có con quái vật đang gào thét ở dưới đất.

Nhưng căn phòng này từ đầu đến cuối luôn yên ổn như một, chưa từng bị ảnh hưởng.

“Cung điện tinh thần, hóa ra thật sự là cung điện tinh thần.”

Cũng trong lúc đó bên ngoài Thanh Cảng, bởi vì phát hiện ra bí mật nào đó, lão viện trưởng trở nên kích động.

Mặc dù ông ta cách Lục Tân mấy trăm cây số, nhưng lại giống như có thể nhìn thấy trực tiếp.

Tất cả những điều xảy ra trên người Lục Tân cũng khiến ông ta cảm thấy ngạc nhiên

Số bảy ở bên đường nhìn về phía thành Thanh Cảng, cách xa như vậy, cô ta cũng có thể cảm nhận được lực lượng tinh thần kinh khủng ở Thanh Cảng.

Nhưng vào lúc này, dường như cô ta mất đi năng lực hỏi thăm.

Lão viện trưởng vui vẻ giải thích với cô ta, giống như ông ta cũng cần người để chia sẻ sự kích động của mình.

“Thí nghiệm thành công.”

“Anh ta tìm được chuyện bản thân muốn làm, cũng khẳng định được thân phận của chính mình.”

“Mà thí nghiệm thành công thì tất nhiên bí mật trên người anh ta, bí mật hình thành nên người anh ta…”

“Chính bởi vì điều bí mật này, tôi mới có thể tiến hành thí nghiệm.”

Ông ta giống như đang giảng bài vậy, giơ hai tay ra vui vẻ nói với số bảy.

“Căn nhà cũ kia trước đây tôi đã phát hiện ra rất sớm, nhưng tôi vẫn luôn không dám tiến vào trong đó.”

“Bởi vì tôi không biết rằng, nó theo tính chất gì, theo logic gì.”

“Mặc dù tôi khẳng định nó có liên quan đến những thứ quái lạ xảy ra trên người số chín, nhưng tôi không biết cụ thể quan hệ là gì.”

“Bây giờ tôi mới hiểu được, hóa ra là cung điện tinh thần.”

Ông ta đang cười vui vẻ, giống như đứa trẻ con nít được nhận kẹo: “Ai có thể ngờ tới chứ?”

“Cung điện tinh thần, chỉ là quốc vương từ bậc thứ năm trên thang ảo tưởng mới có thể có.”

“Vậy điều này rõ ràng thể hiện rằng, bên trong nội tâm của anh ta thể hiện cơ cấu tinh thần ổn định của anh ta.”

“Cung điện tinh thần lấy nội hạch con người để chống đỡ, bao hàm tất cả những ý thiện và ý ác, tùy ý thả ra hoặc tùy ý nhốt lại.”

“Tôi đã cảm thấy kỳ lạ từ lâu, cho dù là người nào, dùng cách gì để năm đó anh ta có thể giữ vững ổn định rõ ràng, trên lưng gánh một cảm giác đáng sợ như vậy, rõ ràng phải nhận một áp lực lớn như vậy, nhưng vẫn có thể biểu hiện ổn định như vậy trước mặt người ngoài.”

“Bây giờ mặc dù tôi không biết là ai tính toán tất cả những thứ này, nhưng tôi đã hiểu được phương pháp của người ấy.”

“Hóa ra là lúc đó đã xây dựng cung điện tinh thần cho anh ta.”

“Quả thật thì cung điện tinh thần xuất hiện trong thực tế từ rất sớm, và gần như hoàn toàn phù hợp với thực tế.”

“Sau đó thì sao?”

Trong tiếng cười vui mừng của lão viện trưởng, số bảy bất lực mở miệng: “Ngay cả thứ đồ đáng sợ này, ông cũng phải nắm giữ trong tay?”

“Đáng sợ?”

Lão viện trưởng quay đầu nhìn về số bảy, cười nói: “Đây là chân tướng.”

“Chân tướng không đáng sợ, không biết mới đáng sợ.”

“Hơn nữa, tôi không hề tham lam điều bí mật này. Tôi chỉ cảm thấy vui vẻ, yên tâm, dù sao phải có tiềm lực như vậy, mới có thể đối diện với những điều không biết. Cũng chỉ có vật thí nghiệm như vậy, mới có thể khiến cho chúng ta thật sự thành công đi chống cự lại những thứ sắp tới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận