Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 57: Bữa tối yên lặng

Cha lại nổi giận, đây là thái độ bình thường.

Hầu như không có lúc nào mà ông không nổi giận, hơn nữa khi nổi điên sẽ đánh người, không chỉ đánh mẹ mà còn đánh em gái, chỉ là ông rất ít khi động vào anh. Bởi vì mỗi lần ông muốn chạm vào anh thì mẹ sẽ nổi giận, hơn nữa những lúc mẹ nổi giận đều có thể dọa ông sợ hãi. Nhưng điều làm Lục Tân thấy khó hiểu đó là có nhiều khi mẹ sẽ không ngăn cản hoặc dọa ông.

Chỉ là lần này có gì đó hơi kỳ lạ, vậy mà em gái lại dám tranh cãi.

Trước kia nếu cô làm gì chọc giận cha, đều sẽ nhanh chân bỏ chạy hoặc là đi trốn.

“Con thối tha, mày muốn chết!”

Bởi vì em gái không cam lòng yếu thế đáp trả lại khiến cha càng thêm giận dữ, nôn nóng đi lòng vòng sau cánh cửa, ánh mắt tựa như muốn cắn chết người, hung ác mắng mỏ: “Mày đừng tưởng ăn vụng chút gì ở bên ngoài, có sức hơn chút là dám già mồm, mày dám giấu tao ăn mấy cái thứ kia… Có bản lĩnh thì cả đời này mày đừng về nữa, chỉ cần mày về, tao nhất định sẽ khiến cho mày nhớ kỹ…”

“Không về thì không về!”

Em gái đu người trên gác, mái tóc đen mỏng rối tung, ra sức đáp lại: “Con con lớn sẽ đến lượt cha..."

“Mày cảm thấy mình còn cơ hội lớn lên sao?”

“Chờ con lớn nhất định sẽ xé cha thành mảnh nhỏ, làm thành búp bê…”

“Gừ…”

“Xì…”

“Thôi…”

Lục Tân vừa nghe họ cãi nhau vừa đi từ từ về trước cửa nhà.

“Mày còn biết về à?”

Bóng dáng cao lớn của cha đã che khuất ánh đèn chiếu ra từ trong phòng, giống như một vũng máu đậm đặc đen sì.

Rõ ràng vừa nhìn thấy Lục Tân ông lại càng phẫn nộ hơn, trừng to đôi mắt nhìn chằm chằm anh.

Lục Tân cúi đầu, nói: “Con đã mua đồ ăn về!”

Cha hơi ngẩn ra, trông ông giống như đang rất tức giận, nhưng mà không tìm được cơ hội để xả ra.

Lục Tân hơi nhấc tay trái, nói: “Còn có một bình rượu, cho cha!”

Khuôn mặt dữ tợn của cha chợt khựng lại.

Lục Tân từ từ ngẩng đầu lên nhìn cha, rồi nói: “Tối nay có thể yên lặng ăn một bữa cơm không?”

Cha lập tức im lặng ngay, nhưng cơn giận trên người ông ta vẫn còn rất rõ.

Tuy vậy không còn tiếng mắng chửi như trước nữa.

“Tốt, cô Trần, cô dọn đến đây thì sau này chúng ta chính là hàng xóm đấy. Có câu bà con xa không bằng láng giềng gần, mọi người phải cố sức chăm sóc nhau mới phải… Không sao không sao, không phiền không phiền, hôm nay cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe, sau này lại ghé chơi…”

Trong phòng khách, mẹ trang điểm tinh xảo nhưng vẫn trang nhã đang gọi điện thoại, nhưng lần này bà nghe điện thoại rất nhanh, mỉm cười nhìn ngoài cửa sổ, nói nhỏ: “Ông còn chờ gì nữa mà không cho hai đứa nhỏ đi vào, chao ôi, hôm nay con mua không ít đồ ăn đấy, rất phong phú, vào nhanh đi, cả nhà đang chờ ông ăn cơm đó, vì ông mà tôi đã mất mặt trước bạn bè…”

Cha im lặng, lạnh lùng tránh ra một khe hở.

Lục Tân lập tức xách đồ ăn đi vào, còn em gái thì vẫn bám trên hành lang cảnh giác nhìn cha.

Mẹ đi lại giúp trải bàn ăn, xem đồ ăn Lục Tân mua về, cười nói: “Tâm trạng hôm nay của con khá tốt nhỉ, đến trại trẻ mồ côi sao?”

Lục Tân gật đầu, để đồ ăn xuống.

Nghe thấy bốn chữ trại trẻ mồ côi, cha và em gái ngoài hành lang đột nhiên nhìn sang đây.

Ánh mắt có vẻ rất kỳ lạ.

Một lát sau, mẹ cầm đồ ăn của Lục Tân đi rửa, còn cha và em gái cũng ngồi xuống bàn ăn.

Bữa cơm này rất im lặng, nhưng là sự yên lặng hiếm có.

Nhưng ngẫu nhiên cha, mẹ, em gái sẽ lặng lẽ trao đổi ánh mắt, sau đỏ lộ ra vẻ mặt quái lạ.

Ăn cơm xong, Lục Tân đi xuống lầu chậm chạp vận động cơ thể.

Lần trước anh được em gái giúp đỡ giải quyết nguồn ô nhiễm đặc biệt 041, nhưng xong việc anh luôn cảm thấy trong người rất mệt mỏi, thậm chí ngày hôm sau còn có cảm giác đau eo mỏi gối, anh biết vì mình ít vận động, cho nên một lần vận động mạnh sẽ mệt mỏi. Vì thế bắt đầu từ đó anh đã duy trì thói quen sau khi ăn cơm xong sẽ xuống lầu đi dạo một chút, cũng để tăng cường sức khỏe

Lục Tân nhảy lên hai lần, rồi thêm hai lần nữa, sau đó chạy chậm một trăm mét, chỉ cảm thấy mình rất nỗ lực.

Nhất là sau khi tìm được công việc xử lý nguồn ô nhiễm, khiến anh cảm thấy cuộc sống đang trôi qua rất tốt đẹp.

Đến cả trăng máu trên đỉnh đầu cũng có vẻ sinh động hơn.

Sau khi Lục Tân chạy chậm xong, đang suy nghĩ có nên hít đất thêm mười cái hay không thì ánh trăng máu hơi lóe lên.

Trong màn đêm, đột nhiên có một con dao găm phóng về phía này.

Con dao găm này gần như không phát ra tiếng động nào, nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh, có khuynh hướng phóng đến chân Lục Tân.

Lục Tân kinh hãi, chỉ kịp xoay người.

Thậm chí ngay trước khi anh kịp xoay người thì con dao găm kia đã bay đến trước người anh.

Chẳng qua con dao găm này không làm anh bị thương.

Em gái trên cột đèn bên cạnh đáp nhẹ xuống đất, dưới ánh đèn điện, cô dễ dàng nắm được con dao găm vào trong tay.

“Là ai?”

Cho đến lúc này Lục Tân mới kêu lên, cảnh giác nhìn vào màn đêm.

“Ha ha, quả nhiên không hổ là người có năng lực cùng hệ với tôi, phản ứng rất nhanh!”

Lục Tân nhìn về hướng không có người, nhưng mà trong bóng đêm sau lưng anh đột nhiên vang lên giọng nói. Lục Tân vội vàng quay đầu lại lần nữa, nhìn thấy trên nóc tòa nhà có một người đang bước xuống, vậy mà người này lại coi tòa nhà như đất bằng, bước đi từng bước từng bước, cho đến tận khi cách mặt đất khoảng một mét, gã mới nhẹ nhàng nhảy xuống đất, đứng thẳng lưng.

Đây là một người trẻ tuổi, bên ngoài gã khoác áo gió, trên mặt đeo một cái kính râm to, nở nụ cười sáng lạn.

Đầu tiên gã giơ tay lên, cười nói: “Tôi chỉ muốn nhìn thử cậu mà thôi!”

Nói rồi gã đi về phía Lục Tân, vươn tay ra: “Tự giới thiệu một chút, tôi tên Bích Hổ, đại tá Trần bảo tôi đến đây!”

“Bích Hổ?”

Lục Tân nhanh chóng nhớ ra cái tên này, nhất là sau khi nghe thấy tên Trần Tinh anh đã đoán được lai lịch của người này, nhưng mà anh không bắt tay với gã, chỉ nhíu mày lại, nói: “Anh có biết làm vậy nguy hiểm lắm không?”

“Nguy hiểm?”

Trên khuôn mặt người tên Bích Hổ này hiện lên chút ngạc nhiên: “Không thể nào người anh em à, đối với người thuộc hệ Người Nhện như chúng ta, cái này sao có thể tính là nguy hiểm chứ?”

Lục Tân yên lặng xoay người nhìn thoáng qua xung quanh.

Em gái đang ngồi xổm bên cạnh anh, bàn tay nắm lấy con dao găm đang cắm trên mặt đất, ánh mắt lạnh lẽo nhìn gã không hề có ý tốt.

Nhất là cô còn nhìn chằm chằm cổ gã, dường như muốn phi lên cắn một cái.

Còn trên tầng, bên cửa sổ nhìn ra ngoài đường đã xuất hiện bóng của cha và mẹ, vẻ mặt họ vô cảm nhìn chằm chằm xuống dưới sân.

Đã lâu lắm rồi anh chưa thấy người nhà đồng tâm hiệp lực như vậy …

“Tôi nói nguy hiểm, là rất nguy hiểm cho anh đó!”

Lục Tân thầm than một tiếng, rồi dẫn đầu đi đến một con hẻm khác: “Đi theo tôi, nhanh chân chút.”

“Người anh em à, không đến mức như vậy chứ…”

Người đàn ông tên Bích Hổ gãi đầu, vừa đi theo Lục Tân vừa xấu hổ giải thích: “Vừa nãy tôi chỉ chào hỏi một chú mà thôi, tổ chúng ta có lệ khi gặp mặt sẽ dùng dao để chào đón, nói là để huấn luyện tính cảnh giác của mỗi cá nhân…”

“Cậu nghĩ đi, tôi khó khăn vượt hai thành trì đến tìm cậu, cậu không những không mời tôi lên nhà ngồi, còn tức giận như vậy…”

“Anh ta còn muốn lên nhà ngồi nữa…”

Đến lúc này Lục Tân thật sự không biết phải nói gì, anh ngẫm nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Lần sau sẽ mời!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận