Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 507: Đôi mắt to đáng yêu (1)

Bỗng nhiên, không khí trở nên áp lực dị thường.

Lúc Lục Tân nói những lời kia, thái độ vẫn vô cùng bình tĩnh, giọng điệu cũng như dáng vẻ anh nói chuyện như bình thường.

Chỉ là, có thể là do lúc anh nói những chuyện này, biểu cảm trên mặt quá nhạt, thậm chí là không có, cho nên mới đem đến cho người ta một cảm giác âm trầm khó hiểu.

Bọn người Tôn Cẩu Tử và Tiểu Chu ở trong phòng, không hiểu sao đều rùng mình một cái, họ cảm thấy nhiệt độ đã giảm xuống mấy lần.

Lập tức, bầu không khí dường như rơi vào bế tắc.

Lục Tân không tiếp tục cố gắng nhìn những người còn lại trong phòng nữa, thậm chí anh còn nhắm mắt lại dựa vào khung cửa.

Dường như là anh đang nghỉ ngơi

Nhưng mỗi người trong căn phòng này, đều có cảm giác bị một thứ gì đó để mắt tới.

Đó là em gái, lúc này cô đã hành động, thân thể nho nhỏ không ngừng linh hoạt bò qua trên vách tường, trên trần nhà, trên cây cột chống đỡ căn phòng, trên chăn nệm bên trong căn phòng, cô còn bò qua cả người Tiểu Chu và Tôn Cẩu Tử nữa, cô giống hệt như một con thú nhỏ mặc váy trắng, quan sát những làn khói tiêu tán trong phòng, hết nhìn nơi này rồi bò sang nơi đó, mang theo một loại khí tức u ám, tìm kiếm quái vật không nhìn thấy.

Con chó nhỏ không có da không biết đã lắc lư đi từ đâu ra, nó lặng lẽ mò mẫm muốn đến gần Lục Tân.

Nhưng bị Lục Tân nhìn thoáng qua, nó lập tức cụp đuôi lui về phía sau.

Trách nhiệm của nó là làm dịu đi cảm xúc giúp Lục Tân một lúc, nhưng nó đã nhìn ra, bây giờ Lục Tân không muốn làm dịu.

Thật lâu, thật lâu, chẳng một người nào nói chuyện.

Không ai động đậy.

Cũng qua rất lâu, cũng không có ai biến mất thêm nữa.

Trong bầu không khí vốn vô cùng căng thẳng kia, bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm giác đã hình thành thì không thay đổi, khiến cho người ta khó chịu.

Cũng trong bầu không khí căng thẳng như dây đàn thế này, bỗng nhiên trong sân có một mùi máu tanh nồng đậm thoang thoảng lan tới, mùi máu tươi kìa cực kì gay mũi, không phải một mùi máu tươi thoang thoảng, mà là một mùi đã bám rất lâu, đã bắt đầu có mùi hư hỏng mục nát.

Càng lúc mùi này càng nồng, nó tràn ngập khắp cả căn phòng, thật sự giống như có thứ gì đó đang đến gần vậy.

"Khụ khụ..."

Đột nhiên, trong sân vắng lang vang lên một tràng tiếng ho khan.

Tiếng ho khan này cực kỳ đột ngột, khiến người ta nghe thấy cũng sợ đến nổi da gà.

Trong căn phòng này, cho dù là Tôn Cẩu Tử hay là Tiểu Chu thì cũng đều theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong cái sân rộng rãi đen kịt chẳng biết đã xuất hiện thêm một người từ khi nào, sắc mặt của cô ta trắng bệch, bờ môi tươi tắn, bất thình lình trông thấy khiến cho người ta có một loại cảm giác lông tơ toàn thân dựng đứng. Có điều, khi chăm chú nhìn vào, lại không nhịn được mà đồng thời nhẹ nhàng thở ra, theo bản năng chỉ muốn chửi thề.

Người đến chính là bà chủ của khách sạn, cô ta mặc một bộ áo lông màu hồng phấn, dáng người mập mạp to bự, trên mặt bôi một lớp phấn thật dày trắng như tuyết, bờ môi lại được tô một màu son tươi đẹp, dáng người của cô ta vẫn luôn mập mạp như thế, nhưng đi trên đường lại không hề phát ra một tiếng động nào.

"Các người tụ tập cái gì đấy?"

Bà chủ từ từ đi qua, nghiêng đầu nhìn quanh vào trong căn phòng giường lớn: "Ở xa tít vẫn nghe thấy tiếng hét của các người ở đây nữa đó..."

Tiểu Chu và Tôn Cẩu Tử muốn nói lại thôi.

Bọn họ đều muốn mắng bà chủ một tiếng, đã là lúc nào rồi mà còn đến dọa người nữa?

Nhưng cân nhắc Lục Tân đang ở bên cạnh, cho nên bọn họ cũng nhịn lại.

Họ đã quen phục tùng đầu xe cho nên biết lúc nào nên nói, lúc nào phải nghe một lúc rồi mới được nói.

Lúc này, Lục Tân cũng mở mắt, quay đầu nhìn bà chủ.

Trên mặt anh không để lộ biểu cảm gì, anh chỉ lẳng lặng nhìn như thế.

Anh nhìn bà chủ khách sạn béo ú này, chậm rãi lắc cái mông đi đến trước mặt mình.

Biểu cảm và thần thái dường như cũng vô cùng bình thường, nhưng lại mơ hồ khiến người ta cảm thấy một vẻ cứng nhắc.

Đây chỉ là một cảm giác, không tìm được chứng cứ cho nên Lục Tân cũng không nóng nảy.

Anh chỉ cẩn thận quan sát cô ta, suy tư về cái loại cảm giác kì quặc ở trên người cô ta đến cuối cùng là đến từ đâu.

Trên người cô ta không có quái vật tinh thần, cho nên hẳn không phải bị ô nhiễm.

Như vậy, là "người có năng lực" ảnh hưởng đến cô ta?

Đối với Lục Tân mà nói, điều này có khác biệt rất lớn, anh có thể trực tiếp nhìn thấy quái vật tinh thần, nhưng ấy mà có vài tình huống khi quái vật tinh thần ẩn náu ở trong người bị nhiễm, anh sẽ không thể nhìn thấy, ngoài ra, dường như cũng có vài "người có năng lực" bản thân cực kì bí ấn, đừng nói anh nhìn không ra, ngay cả dùng một vài dụng cụ tinh vi để xem cũng không phát hiện được sự khác thường.

Lúc này, nên dựa vào trực giác, cùng với.... hỏi thăm.

Thế là, sau khi Lục Tân trầm mặc một lúc, lại nói khẽ: "Cô với con quái vật trong phòng này cùng một bọn à?"

Bà chủ nghe thấy liền bày ra một vẻ mặt khó hiểu: "Cái gì một đám chứ?"

"Tôi có chồng, có con..."

Lục Tân nghe bà chủ nói, trên mặt lộ ra một nụ cười.

Dường như anh có hơi tò mò hỏi: "Đã có chồng vậy sao lại còn muốn quyến rũ lão Chu chứ?"

Sắc mặt của bà chủ lập tức trở nên có hơi quái dị: "Tôi... có à?"

"Cô không có."

Lục Tân nói: "Eo của lão Chu không tốt, ai quyến rũ cũng không dính đâu, nhưng cô đã để lộ rồi..."

"Bà chủ thật sự sẽ trực tiếp mắng người đó..."

Lúc anh nói xong, không khí xung quanh dường như đột nhiên càng trở nên nặng nề hơn.

Khí hậu đã vào mùa đông, bỗng nhiên có một luồng gió lạnh thổi đến.

Gió tràn vào trong căn phòng giường lớn, lập tức làm lay động bóng đèn treo trên nóc nhà.

Tất cả cái bóng của mọi người cũng vì thế mà lắc lư theo, xuất hiện lúc lớn lúc nhỏ, thay đổi di chuyển kéo dài khác thường.

Cái bóng của Lục Tân cũng hệt như thế.

Anh ngồi ở cạnh cửa, cái bóng dưới chân cũng lắc lư theo bóng đèn, lập tức kéo dài, hoà làm một thể với bóng đen bên ngoài phòng.

Đây dường như là một chuyện rất tự nhiên.

Thứ không hề tự nhiên chính là, lúc bóng đèn lung lay trở về, cái bóng của Lục Tân lại không hề được thu hồi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận