Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 610: Quái vật máu thịt lượng cấp mười vạn (2)

“Xong, cái này. . . đồ chơi này chính là thần sao?”

Bên trong Thủy Ngưu thành, lúc từng mạch máu và dây thần kinh trên người con quái vật kéo dài ra tạo thành những sợi tơ ô nhiễm thì trong lòng những thành viên trong tiểu đội liên hợp những người có năng lực của thành phố trung tâm và thành phố Thanh Cảng đều xuất hiện một cảm giác đè nén bất thường, có người thấp giọng kêu thảm.

Người này là Bích Hổ.

Những mạch máu và dây thần kinh tạo thành sợi tơ ô nhiễm còn chưa có ảnh nào ảnh hưởng quá nhiều đến họ.

Thế nhưng, trong lúc quái vật máu thịt ở vị trí trung tâm thành phố dần dần lớn lên, cơ thể đã cao lớn hơn toàn thành này, những sợi xúc tu thô to đáng sợ đưa về phía xung quanh kéo đổ những tòa nhà cao tầng như nhổ cỏ thì trong lòng bọn họ lại sinh ra một loại cảm giác tuyệt vọng.

Ngay từ ban đầu ô nhiễm đã đáng sợ, mà loại thực thể to lớn như quái vật ở trước mắt này chỉ bằng thân thể liền đã nghiền nát cả một thành phố càng làm cho nỗi sợ cất giấu sâu bên trong linh hồn con người bị móc ra, đối với sự hình thành của quái vật to lớn mà hoảng sợ, tuyệt vọng.

Đối mặt với khoảng cách quá lớn thực sự rất khó để người ta sinh ra ý thức phản kháng.

“Tất cả công cụ thông tin đều đã bị ảnh hưởng.”

Lúc này, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của Hạ Trùng đã ngẩng đầu nhìn con quái vật kia, sau đó hạ lệnh: “Sử dụng súng báo hiệu thông báo cho bên ngoài.”

Giọng nói của cô hơi khựng lại một chút, sau đó vẫn nói ra: “Có khả năng... sử dụng vũ khí có tính sát thương trên quy mô lớn.”

Vẻ mặt của những người có năng lực đều khẽ run rẩy.

Tất nhiên bọn họ hiểu rất rõ, lúc này để người bên ngoài sử dụng vũ khí có tính sát thương trên quy mô lớn nói lên điều gì.

Nhưng quay đầu dùng ánh mắt còn lại nhìn quái vật kia một cái, bọn họ lại hiểu suy nghĩ của Hạ Trùng.

“Ha ha. . .”

Trong sự im lặng của những người khác, bác sĩ cười ha ha hai tiếng, nói: “Tôi đã muốn bỏ nó ra ở khoảng cách gần sớm một chút…”

Vừa nói anh ta vừa lấy ra một khẩu súng tín hiệu và một viên đạn tín hiệu màu đỏ từ cái túi bên cạnh.

Sắc mặt của Bích Hổ lập tức trở nên tái nhợt, nhìn về phía Trần Tinh giống như cầu cứu.

Trần Tinh thở dài một hơi, đột nhiên đè tay bác sĩ đang chuẩn bị nhét đạn tín hiệu vào trong súng lại, sau đó nhìn về phía Hạ Trùng.

“Vô dụng.”

Hạ Trùng chợt ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt của cô.

Vẻ mặt Trần Tinh có vẻ hơi tái nhợt, nhưng lại vô cùng bình tĩnh: “Cô cho rằng chòi canh không quan sát được những thay đổi ở đây sao?”

“Nếu như bọn họ muốn sử dụng vũ khí có tính sát thương trên quy mô lớn thì đã sử dụng ngay lúc quái vật máu thịt thức tỉnh trong toàn bộ thành phố rồi.”

“Có lẽ, bọn họ cũng chuẩn bị kỹ càng hi sinh chúng ta, nhưng ở trước đó, nhất định sẽ thông qua một số tín hiệu để nhắc nhở chúng ta, ra hiệu cho chúng ta cùng với những cư dân đang tụ tập ở ngoại thành kia ra sức rút lui khỏi thành phố này. Thế nhưng, cô đã thấy tín hiệu chưa?”

Vẻ mặt Hạ Trùng hơi tái nhợt, chất phác nhìn về phía Trần Tinh: “Cô muốn. . . nói cái gì?”

“Điều tôi muốn nói chỉ là một số việc mà cô đã biết.”

Trần Tinh lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ các thật sự chưa từng nghi ngờ sao?”

“Vì sao Hắc Thai trác có thể xây dựng mấy căn phòng thí nghiệm bí ẩn ở ngay xung quanh thành phố trung tâm đây?”

“Nếu không có đầy đủ vật lực và sự hấp dẫn của lợi ích thì tại sao Thủy Ngưu thành có thể thu hút mười vạn dân cư từ trong hoang dã tụ tập đến đây?”

“Vì sao đám người ẩn nấp không có những báo cáo tương quan?”

“Thoạt nhìn trung tâm thành vì giải quyết chuyện này nên mới phái các người tới.”

“Thế nhưng, đây thật sự là lực lượng mạnh nhất của thành phố trung tâm sao?”

Cô ta liên tiếp hỏi rất nhiều vấn đề xong mới hơi ngừng lại, nhìn vào đôi mắt của Hạ Trùng:

“Ngay từ lúc mới bắt đầu, tôi cũng đã nói, trong thành phố của các cô quá nhiều người.”

Trên khuôn mặt luôn không thay đổi của Hạ Trùng lại dường như lộ ra vẻ ảo não.

Trên mặt của những người có năng lực khác cũng xuất hiện vẻ mặt tương tự, thậm chí còn mang một chút mờ mịt.

“Phù. . .”

Người phản ứng lại đầu tiên chính là người đàn ông ăn mặc đẹp đẽ kia.

Vừa rồi cùng mọi người chạy lâu như vậy mà trên người anh ta vẫn không hề bám bẩn một hạt bùi nào.

Anh ta dùng khăn tay che miệng mũi rồi oang oang cười cười, nói: “Vậy theo cách nhìn của Thanh Cảng các người thì bây giờ nên làm như thế nào?”

Trần Tinh trầm tư một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn về vị trí trung tâm thành phố: “Chúng ta còn có một đội viên ở nơi đó.”

“Anh ta. . .”

Hạ Trùng cố gắng hết sức duy trì giọng nói bình tĩnh, lên tiếng: “Thứ anh ta đang đối mặt bây giờ là một quái vật tiếp cận cấp bậc hủy diệt thành phố. Hiện tại anh ta đang bị chôn trong một đống đổ nát của mấy tòa nhà cao tầng. Sau đó, đến lúc này mà cô … vẫn còn cảm thấy anh ta có thể giải quyết?”

“Đúng!”

Trần Tinh gật đầu, nói khẽ: “Tôi phải thừa nhận, anh ta không phải một người có năng lực hệ người nhện bình thường…”

“Đúng thế. . .”

Đối diện với vẻ mặt nghi ngờ của những người có năng lực trong thành phố trung tâm, Bích Hổ run rẩy cất lời:

“Người nhà của anh ta rất lợi hại. . .”
Bạn cần đăng nhập để bình luận