Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1275: Không thể để cho hắn đi như thế (1)

“Các cô là…”

Lục Tân nhìn mấy thân hình bỗng nhiên xuất hiện rồi bùng nổ lực lượng tinh thần, anh thậm chí có chút cảm giác xúc động.

Anh hoàn toàn không ngờ đến sẽ có những người này xuất hiện.

Cả người anh còn chưa kịp phản ứng gì, đã thấy người phụ nữ kia xuất hiện ở vị trí trung tâm thành phố Hỏa Chủng, người phụ nữ kia bước đi bên trên đống đổ nát, trong tay cầm ra một tấm gương có hoa văn phần phía sau lưng cực kỳ đẹp, cô ta nhẹ nhàng lật phần mặt ra, chiếu về vị trí nơi Tàng Trượng nhân xuất hiện.

Lực lượng tinh thần quái dị lại một vòng rồi một vòng phóng thích ra, tạo thành một cung ánh sáng có hoa văn quỷ dị mà tuyệt mỹ.

Một vùng kiến trúc thành phố Hỏa Chủng đen nghịt, bỗng dưng xuất hiện từng đạo quang khúc xạ năm màu đan xen.

“Ong ong ong…”

Tàng Trượng nhân ở tầng tầng không gian phía đằng sau, ở rất xa thế giới hiện thực, thế nhưng, hào quang của tấm gương lại có thể xuyên qua không gian. Ngay tại thời khắc tấm gương kia chiếu vào hắn, Tàng Trượng nhân bỗng kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó, thân thể gã hơi lùi về phía sau, cách xa thế giới hiện thực.

Thế nhưng, xích sắt của gã vẫn còn ở thế giới hiện thực, trong nháy mắt, sụp đổ cực kỳ nhanh.

Sau một khắc, ở bên trong không trung lại xuất hiện một người phụ nữ trong tay cầm một quả khinh khí cầu màu đỏ.

Đây chính là số Bảy mà trước đó Lục Tân đã thấy ở trong thành phố Hắc Chiểu.

Cô ta nương theo lực trùng kích của mô tơ mà bay cao lên, không ngờ lại trực tiếp đâm vào một mảnh xích sắt đang giống như dòng sông màu đen mà vắt ngang qua thế giới hiện thực và hư ảo, sau đó cô ta buộc dây khinh khí cầu vào sợi xích sắt này, thân thể dùng tốc độ cực kỳ nhanh mà rơi xuống.

“Soạt…”

Quả khinh khí cầu màu đỏ kia được thắt vào sợi dây xích sắt kia một khắc, bỗng nhiên nổ tung, tinh thần quỷ dị loạn lưu tỏa ra, bao trùm khắp nơi.

Phảng phất còn có thể mơ hồ nghe thấy một tiếng cười quái dị của tên hề truyền khắp toàn bộ thành phố Hỏa Chủng.

Cùng lúc đó, những sợi xích sắt vắt ngang qua nửa tòa thành kia từng đầu rồi từng đầu đứt đoạn, phảng phất như ngay lập tức mất đi sợi tơ đầu nguồn, ào ào tản mát xung quanh không khí, cũng giống hệt như con cự mãng màu đen đang vô lực triển khai thân thể.

Theo sát ngay phía sau, sau khi cánh cửa sổ kia được đẩy ra một cái, một người phụ nữ mặc chiếc áo khoác màu trắng, trên mặt đang nở nụ cười xuất hiện.

Lục Tân vẫn nhớ cô ta, cô ta chính là tiến sĩ An của viện nghiên cứu Nguyệt thực.

Đối mặt với những đầu xích sắt bay tán loạn kia, cô ta nhẹ nhàng bóp chặt tập tài liệu trong tay một cái, hướng về phía trước.

Đột nhiên, một lực lượng tinh thần quái dị xuất hiện, những lực lượng tinh thần này rơi xuống trên người Tàng Trượng Nhân, làm cho từng sợi từng sợi xích sắt màu đen như nhận lấy sự ảnh hưởng vô hình, giống như là sống lại, dồn dập bay về phía bên tay cầm văn thư trống không của cô ta, biến mất không còn dấu vết.

Trong tầm mắt, những đường xích sắt kia có đường kính khoảng nửa mét.

Thế nhưng, sau khi bay về hướng cô ta, lại chui vào bên trong cuốn văn thư trống không kia từng sợi từng sợi một, quá trình cực kỳ quái dị nhưng cũng rất trôi chảy.

Tất cả mọi thứ, đột ngột xảy ra nhưng lại trôi chảy dị thường, từng bước đều kín kẽ.

Toàn bộ quá trình, Tàng Trượng Nhân mang đến cảm giác áp bức to lớn cho Lục Tân và thành Hỏa Chủng lại không cả có cơ hội phản ứng.

“Đây là…”

Lục Tân nhìn một màn này, vừa mừng lại vừa sợ, vội vàng quay người nhìn về phía mẹ.

Anh không hề nghĩ tới những người này sẽ xuất hiện, càng không nghĩ tới sẽ xuất hiện những hình ảnh ly kỳ như thế này.

“Vì để chắc chắn, ta đã tìm mấy nơi để hợp tác.”

Đón lấy ánh mắt kinh ngạc của Lục Tân, trên mặt mẹ cũng lóe lên một chút sự vui mừng, nhẹ giọng nói rõ lý do: “Viện nghiên cứu Nguyệt Thực, cùng Hắc Hoàng hậu, và giáo hội khoa học kỹ thuật, bọn chúng đều giống chúng ta, đều không muốn Tàng Trượng Nhân xuất hiện, cho nên chúng ta đã hợp tác cùng nhau.”

“Chúng ta cùng hợp sức lại, vận dụng khí cầu của thằng hề, tấm gương của Hắc hoàng hậu, mấy cây đinh…”

Nói xong, mẹ không nhịn được, bật cười: “Nếu còn không thể khiến cho hắn bị thua, há không phải là chúng ta đã quá ngu rồi sao?”

Tâm trạng Lục Tân nhất thời bị lên xuống chập trùng.

Bởi vì, bên trong lời này của mẹ đã bao hàm quá nhiều tin tức.

Bắt đầu từ sau khi nhận được phiếu điểm của lão viện trưởng, mẹ liền rời khỏi bên cạnh mình. Tự anh biết, hẳn mẹ đang làm một số chuyện bên ngoài, thế nhưng anh lại hoàn toàn không nghĩ đến, trong một đoạn thời gian không dài này, mẹ đã sắp xếp xong một cái kế hoạch như thế này.

Bà không chỉ bày chuyện với bàn tay tái nhợt, thậm chí còn bố trí một cái thòng lọng với Tàng Trượng nhân?

Quan trọng nhất là, viện nghiên cứu Nguyệt Thực, giáo hội khoa học kỹ thuật, thậm chí còn có Hắc Hoàng hậu bên trong Ám vực số 13…

Đến tột cùng thì, mẹ đã đào cho Tàng Trượng nhân một cái hố lớn cỡ nào vậy?

“Trước đó mẹ đã nói với con, nó cực kỳ đáng sợ.”

Mẹ nhìn ra được Lục Tân đang kinh ngạc, bà nhẹ nhàng hít một tiếng, giải thích:

“Hắn ta đã từng nuốt sống thần quyền trượng, có được cấp độ lực lượng vượt qua khỏi những những người khác, mà bên cạnh đó, hắn cũng hết sức âm hiểm.”

“Có điều, cũng bởi vì cấp độ của hắn quá mạnh, cho nên ngược lại, hắn đã mất đi cơ hội tiến vào hiện thực lần thứ nhất, vậy nên chỉ còn cách sắp xếp hắn bên trong không gian. Hắn vốn định lợi dụng cơ hội lần hai sẽ bước đến hiện thực, mà dã tâm lại bừng bừng xây dựng lại căn cơ.”

“Hắn là vì thay thế thần mà xuất hiện, cho nên, dĩ nhiên chúng ta không thể để cho hắn toại nguyện.”

“Điểm này, không cần biết là viện nghiên cứu, hay giáo hội khoa học kỹ thuật, hoặc là mấy người đã xuất hiện kia, thái độ đều như nhau.”

“Cho nên, chỉ cần trả giá một chút, đã có thể thuyết phục bọn hắn, mà về sau, đối với hắn ta, Ám vực số 13 đã nguyện ý bố trí một vài kế sách đối phó với bàn tay tái nhợt và hắn ta, quá trình này tuy có chút phức tạp nhưng kết quả thì con cũng đã thấy rồi đó.”

“Chúng ta, đã thành công…”

Trong lúc nói ra mấy lời hời hợt này, trên mặt mẹ bỗng nhiên xuất hiện một chút sự vui vẻ.

Cực kỳ mê người.

Nhưng vào thời khắc này, Lục Tân lại chỉ cảm thấy cực kỳ rung động.

Sau khi trải qua thí luyện ở thành Hắc Chiểu về, đây là lần thứ nhất anh có thể cảm nhận tình cảm xúc động mãnh liệt như vậy.

Anh nhìn mẹ ở bên kia đang nở nụ cười trên mặt, anh không thể coi nhẹ mệt mỏi nữa, anh cảm giác, hai con mắt mình có chút mỏi nhừ.

“Đừng như trẻ con nữa.”

Mẹ nhìn ra Lục Tân đang xúc động, bà mỉm cười nói: “Con là người trụ cột trong nhà đấy, cố gắng thêm nữa là được rồi.”

Nói xong, bà còn liếc qua bên cạnh, nói: “Hai cái người kia không thể nhờ vả gì được.”

Em gái và người cha đứng bên cạnh đều bối rối mất một lúc, nói thế nào mà chuyện lại xoay đến hai người rồi.

Theo bản năng, cả hai người đều không dám phản bác, coi như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục làm việc của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận