Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1468: Quyền hành của Dạ Chi Tù Đồ (1)

Tất cả sự náo động và chống đối đều biến mất trong tích tắc.

Lục Tân vẫn đứng yên tại chỗ, trong lòng nảy sinh một cảm giác rất đỗi kì lạ.

Rốt cuộc chuyện vừa nãy là ảo giác hay là sự thật?

Rốt cuộc bản thân hắn thật sự đã giao thủ với lão nhân này, hay vẫn chỉ tiến hành giao đấu trên phương diện tinh thần?

Một loại cảm giác vô cùng tê liệt xuất hiện.

Bây giờ trạng thái tinh thần của bản thân hắn đã dần ổn định hơn, thậm chí còn có thể nắm giữ sức mạnh huyễn tưởng, có thể vừa đồng thời thi triển huyễn tưởng vừa khám phá những sức mạnh hư ảo khác. Nhưng bây giờ, hắn lại không thể phân biệt được rõ ràng rốt cuộc chuyện vừa là thật hay giả.

"Ngươi..."

Trong lúc Lục Tân đang hồi tưởng lại những cảnh tượng đối đầu vừa rồi, bỗng nhiên giọng của mẹ vang lên sau lưng hắn.

Dường như cảm xúc của bà hơi không ổn định, trong đó lại ẩn chứa sự không đành lòng, mang theo chút nghi ngờ: "Nếu như đã không có ý định giao đấu đến cùng, thì sao phải làm như thế?"

"Vì sao lại hy sinh đôi mắt của mình chỉ để thăm dò đến mức như thế này?"

Lục Tân không cần quay đầu cũng tưởng tượng được ánh mắt đầy vẻ không đành lòng của mẹ, vẻ mặt mang theo sự ngậm ngùi.

Dường như lão nhân bị mù đứng đối diện Lục Tân cũng cảm nhận được sự không đành lòng của mẹ, khuôn mặt già nua, yếu ớt chậm rãi nở một nụ cười dịu dàng, cứ thế mà khuyên: "Không cần lo lắng quá, thật ra đôi mắt của ta cũng đã mù từ lâu..."

"Vào thời khắc ta không thể nhìn thấy chân lý được nữa."

"Dùng đôi mắt đã vô dụng này để nhìn thấy một sự tồn tại mới, đấy là một chuyện đáng vui mừng."

mẹ không nói gì thêm, chỉ thở dài than tiếc một cách nặng nề.

Trên người lão nhân không có chút địch ý nào, thậm chí hắn còn chẳng tiếp tục để ý đến cái rương màu đen kia.

Chậm rãi vươn hai tay ra, mò mẫm thành ghế tựa, sau đó chậm rãi ngồi xuống, cơ thể hơi run lên, không biết là do đau đớn hay là do xúc động, nhưng biểu cảm trên mặt hắn ngay bây giờ lại dần giãn ra.

Có thể nhận ra được, hắn đã thật sự rời đi, không còn ý định tiếp tục cản trở nữa.

"Hộc..."

cha chợt há miệng thở dốc, giống như một người cuối cùng cũng có thể chui ra khỏi mặt nước từ đáy biển sâu.

Hắn hoảng sợ mà vui mừng đánh giá tất cả xung quanh, như thể mừng rỡ, hoặc nói cách khác là hắn đã sống sót sau tai nạn.

Mới đây thôi, hắn còn chìm sâu trong tận cùng tuyệt vọng.

Bởi vì khi toàn bộ trấn nhỏ cuộn lại, hắn cảm nhận được rõ ràng lồng giam sắp đóng kín, nhưng lại không lựa chọn việc chạy trốn.

Nhưng hắn cũng không đủ tin tưởng để nghênh đón kết quả xấu nhất kia, hắn chỉ đang do dự, mâu thuẫn mà thôi.

Nhưng trong vướng mắc đó, cuối cùng hắn cũng vượt qua được con đường sống hư ảo đó.

Không vứt bỏ người nhà ngay tại thời khắc cuối cùng.

Về mặt tình cảm, dường như chuyện này cũng không khiến cho người ta hài lòng là bao.

Bởi vì hắn đã dao động.

Nhưng trên thực tế, hắn cũng đã vi phạm bản tính của mình, lựa chọn quyết định để làm hài lòng người khác.

Lục Tân giải thích với cha, thậm chí còn cho rằng thật ra biểu hiện của cha rất tốt.

Trong cuộc sống, vốn không thể ép buộc người khác thể hiện cảm xúc của họ, hoặc ép buộc thể hiện những cảm xúc mà người ta không có.

Đó là loại hành vi rất vô lý, dễ khiến bản thân mình thất vọng nhất.

Bây giờ nhìn lại, vừa nãy cha không chạy trốn, mà ở lại cùng với người nhà, đó đã là một kết quả khiến người ta vừa lòng.

Bởi vậy, hắn quay đầu nhìn về phía cha, nhẹ nhàng gật đầu.

Cha đơ ra mấy giây rồi cuối cùng mới nhận ra cảnh tượng trước mắt là thật.

Thế là bóng người hắn khẽ run rẩy, giống như thú nhỏ đang sợ hãi, chậm rãi di chuyển về phía trước để thăm dò.

Trong bóng tối, một bàn tay vươn ra, chậm rãi đưa về phía cái rương bên trong bóng tối.

Hắn đang thử thăm dò, có một loại cảm giác vội vã, sốt ruột, nhưng cũng có cảm giác lo lắng bất cứ lúc nào cũng có thể bị lấy lại.

Nhưng lão nhân mắt bị mù chỉ yên lặng ngồi trên ghế dài, không hề có ý định muốn ngăn cản hành động này của hắn.

Thậm chí trên gương mặt hắn còn lộ vẻ vui mừng, nói khẽ: "Cầm đi đi."

"Lúc trước, ta cầm thứ này về từ trên người ngươi, là bởi vì ta không thể cho thế giới này tràn ngập trong sợ hãi."

Rõ ràng, cha trở nên cảnh giác, tất cả sự chú ý của hắn đều đặt lên người lão nhân, cũng đồng thời chạm vào chiếc rương kia.

mẹ khẽ lắc đầu, dường như cảm thấy cách cư xử của cha thật sự không hay lắm.

Bà thấp giọng trả lời lão nhân: "Nhưng ngươi cũng chưa từng xóa bỏ đi nỗi sợ trên thế giới này."

"Đúng thế."

Lão nhân thản nhiên trả lời, nói: "Ngay từ đầu, ta cho rằng chân lý có thể khiến cho người ta quên đi nỗi sợ hãi."

"Sau này, ta mới nhận ra, trong quá trình theo đuổi chân lý, bản thân mình cũng vô cùng sợ hãi."

"Cho nên, ta cũng rơi vào mơ hồ..."

Trong giọng nói của hắn, dường như sự sa sút về tinh thần trở nên vô tận, một lát lâu sau, lão nhân mới miễn cưỡng nở nụ cười: "Ngươi làm rất tốt, Khuy Mệnh."

Hắn nói với mẹ: "Trong thời khắc này, ngươi đến gần với chân lý sớm hơn ta một bước."

Lục Tân để ý, hắn chỉ nói đến gần, chứ không hề nói đã “tìm ra”.

"Soạt..."

Đồng thời cũng trong giờ khắc này, bỗng nhiên một âm thanh vang lên đầy dữ dội.

Cuối cùng, cha cũng chạm vào cái rương màu đen kia, ngay sau đó, hành động của hắn trở nên vô cùng dị thường, hắn thô lỗ giật cái rương ra.

Giống như kẻ trộm đang chột dạ vậy, nhưng nháy mắt lại chuyển sang sự gấp rút của một tên cướp.

Bởi vì động tác quá hấp tấp, một hàng ghế dài đều bị cái rương đâm vỡ nát, đột ngột phát ra tiếng ồn vô cùng chói tai.

mẹ và Lục Tân đều nhìn về phía cha với vẻ bất mãn.

Ngay cả em gái đang cẩn thận trèo vào trong giáo đường như tò mò tìm kiếm thứ gì đó cũng chợt quay đầu lại.

Tất cả mọi người đều biết vì quá nóng lòng cho nên cách cư xử của hắn không được trầm ổn, tỉnh táo.

Nhưng ở trước mặt người ngoài, việc này cũng quá mất phong độ rồi đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận