Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 968: Nhân tố then chốt trong ô nhiễm ở thành phố Hắc Chiểu (1)

Lục Tân lái chiếc xe van trộm được đi về tới khách sạn, tâm trạng cực kỳ tốt.

Mỗi lần làm xong một sự kiện, tâm trạng của anh luôn rất tốt.

Cảm giác giống như là sắp bay lên vậy.

Lắc la lắc lư đi đến trước cửa khách sạn, thấy dù đêm đã khuya nhưng bên ngoài cửa khách sạn vẫn có không ít tốp năm tốp ba đám lưu manh tụ tập, ngược lại càng lúc càng đông hơn, không biết có phải vì mọi người ngủ không được, rồi cũng không muốn ở mãi một mình cho nên khi vừa nghe thấy Đàn Gia nói ở đây có việc, vì thế đã kéo nhau chạy tới xem náo nhiệt. Dù sao nhìn đám đông ồ ạt, anh có cảm giác như họ đang nghênh đón mình vậy.

“Kẽo kẹt rầm phụt.”

Lúc Lục Tân dừng chiếc Minibus nhỏ này, có bốn loại tiếng vang khác nhau vang lên.

Sau đó, anh bước xuống xe dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, rồi bình tĩnh vòng ra phía sau, mở cốp xe lên.

“Đã về rồi?”

Tên lưu mạnh vừa rồi tìm xe giúp Lục Tân vẫn còn ở đó, vì thế tò mò rướn người lại: “Anh đang làm gì vậy?”

“Cũng không có gì.”

Lục Tân khiêng người bọc trong vải ra khỏi chiếc xe, sau đó chỉ vào trang phục phòng hộ kia: “Giúp một tay đi.”

“À dạ…”

Tên lưu manh kia nhìn thoáng qua vật thể hình người mà Lục Tân đang khiêng, phía dưới mép bức màn cuốn lên có thể nhìn thấy một đôi chân mang giày da đắt tiền, thái độ tên lưu manh đó đối với Lục Tân càng trở nên kính nể, khẽ nói: “Anh chỉ mới đi ra ngoài một lúc mà đã bắt được một người trở về?”

“Ừ.”

Lục Tân không có ý định nói rõ ràng mọi chuyện với bọn họ, vì thế bình tĩnh gật đầu.

“Lợi hại lợi hại...”

Tên lưu manh kia lập tức giơ ngón tay cái lên: “Hiệu suất làm việc không chênh lệch với đám anh Dũng Tử lắm…”

Lục Tân liếc anh ta một cái, trong lòng không phục lắm.

Sao có thể giống nhau được, rõ ràng Dũng Tử và Cường Tử lừa gạt người ta đến đây…

Lục Tân tự khiêng tên quản lý cấp cao Thiên Hòa, còn tên lưu manh thì ôm trang phục phòng hộ đi theo phía sau, hai người đi thẳng lên trên lầu, lập tức hấp dẫn không ít sự chú ý của đám lưu manh, chúng tò mò đi lên, thân thiện hỏi thăm: “Cái thứ đó là gì vậy?”

“Hình như là con người?”

“Vậy cái người đó có tài năng đặc biệt gì?”

“Hừ, con tin...”

“Chậc, mấy người các cậu còn tán dóc gì đó, nhanh tới đón lấy đi…”

Tâm trạng Lục Tân thật sự rất phức tạp.

Nghe thấy bọn họ nói chuyện làm anh rất muốn tát bọn họ.

Thấy bọn họ nhiệt tình như vậy, anh lại cảm thấy thật ra mấy tên lưu manh này không tệ lắm.

Có nên từ chối sự nhiệt tình của họ không, dù sao đây cũng là cơ thể ô nhiễm nghiêm trọng, anh không biết để người thường tiếp xúc sẽ như thế nào.

Anh khiêng người đi lên tầng mười bốn, bảo Bích Hổ mở cửa phòng ra, sau đó ném người lên trên giường.

Lục Tân ngồi xuống, thở hổn hà hổn hển.

Mấy người Bích Hổ và Hàn Băng nhanh chóng chạy đến, trên mặt ai nấy cũng đều rất quan tâm: “Sao rồi?”

“Rất thuận lợi.”

Lục Tân cười gật đầu, vẻ mặt loáng thoáng chút tự hào.

Hàn Băng lập tức gật đầu, sau đó ra hiệu cho đám lưu manh đang tò mò đứng ngoài hành lang thò đầu nhìn vào lùi ra bên ngoài, đến cả Đàn Gia vừa vào cửa đã ngồi xuống bắt đầu hút xì gà cũng bị Hồng Xà nhanh chóng dụ sang phòng bên cạnh…

Lúc này cô ấy mới khẽ dò hỏi: “Đã tra được gì rồi?”

“Đã điều tra xong tình huống trong tòa nhà quỷ ám kia, và cả trạng thái của nhóm quản lý cấp cao của bảo vệ Thiên Hòa rồi.”

Lục Tân cười, vỗ xuống giường nói: “Ngoài ra, vì để tiện điều tra, tôi còn mang theo một hàng mẫu trở về.”

Hàn Băng ngẩn người, ngơ ngác nhìn người đang hôn mê nằm trên giường.

Anh đơn binh gọi cái này là hàng mẫu?

Cô ấy mất một lúc mới lấy lại phản ứng, rồi cầm quyển sổ ngồi xuống sô pha, nói: “Tình huống cụ thể thế nào?”

Lục Tân gật đầu, nói với Hàn Băng: “Có vẻ cái tên mập vừa rồi không nói dối, trong tòa nhà kia đúng là có không ít người, nhìn có vẻ đều là quản lý cấp cao, quần áo của họ có chất lượng không tệ, có điều họ không phải đang mở họp, mà là xảy ra vấn đề.”

“Ở trong cơ thể bọn họ, tôi thấy rất nhiều quái vật tinh thần sinh sôi.”

“Quái vật tinh thần?”

Hàn Băng nghe xong sắc mặt không khỏi thay đổi, quay đầu nhìn thoáng qua người nằm trên giường.

“Trên người anh ta cũng có.”

Lục Tân nói: “Có điều có tôi ở đây, có lẽ là không sao.”

Tuy Hàn Băng tin tưởng Lục Tân, nhưng vẻ mặt vẫn có chút kỳ lạ, cô ấy mất tự nhiên dịch cơ thể ra xa hơn một chút.

Sau đó mới khẽ nói: “Rất nhiều quái vật tinh thần, có nghĩa là gì?”

“Bọn họ trong cơ thể, không chỉ có một con quái vật tinh thần?”

“Đúng vậy.”

Lục Tân gật đầu, sắc mặt cũng trở nên nặng nề hơn, nói: “Tôi cũng biết quái vật tinh thần bình thường, cho dù là ký sinh ở trên cơ thể người thường thì cũng chỉ có một con ký sinh, nếu một tinh thần của người bình thường bị biến dị thành quái vật tinh thần thì cũng chỉ có một con biến dị ra năng lực dựa trên tính chất đặc biệt của tinh thần người đó.”

“Nhưng trong tòa nhà quỷ ám kia, tôi nhìn thấy quái vật tinh thần cực kỳ kỳ lạ, chúng nó không ngừng sinh sản trên cơ thể những người này, sau đó ở lại trong tòa nhà kia, giống như tổ ong... Bây giờ, có thể nói tòa nhà kia đã biến thành sào huyệt quái vật.”

“Còn những quản lý cấp cao kia, mấy ngày nay đã biến thành nơi ấp trứng… Thổ nhưỡng?”

“Sào huyệt quái vật?”

Nghe thấy anh nói như vậy, Bích Hổ cũng ngẩn người ra, bật thốt theo bản năng: “Vậy sao đội trưởng có thể đi ra ngoài được?”

“Thì lúc vào thế nào, đi ra như thế…”

Lục Tân thản nhiên liếc nhìn Bích Hổ một cái, để lộ ra vẻ mặt của một người chuyên nghiệp coi thường một người không chuyên.

Có điều đột nhiên anh nghĩ đến điều gì đó, rồi nói với giọng điệu tiếc nuối: “Nếu biết sớm thì tôi dẫn theo anh là khỏe rồi…”

Anh nghĩ nếu mình dắt theo Bích Hổ, vậy thì anh sẽ không cần vất vả như vậy.

Nhưng Bích Hổ nghe xong thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lục Tân, trong lòng vội vàng thầm nghĩ xem gần đây mình có làm sai cái gì hay không.

Cuối cùng gã cảm thấy hơi tuyệt vọng, hình như là rất nhiều...

“Biến cơ thể người trở thành mảnh đất màu mỡ ấp quái vật tinh thần, thậm chí còn ấp ra số lượng cực kỳ nhiều?”

Hàn Băng cũng có vẻ rất nghi ngờ, nhưng cô ấy vẫn cẩn thận ghi chép lại những lời thuật lại của Lục Tân, trong đầu cố gắng nhớ lại xem mình đã từng gặp qua trường hợp giống vậy hay chưa, nhưng hiển nhiên rằng dù cô ấy có nhíu chặt làm cho chân mày cô ấy nhăn lại thì cũng không thể nào giải thích được lý luận này.

Cô ấy chỉ đành ghi chép lại cẩn thận, sau đó mới quay đầu nhìn về phía cái người bị quấn trong tấm màn phát ra tiếng ngáy nằm trên giường kia.

“Đây cũng là một trong số đó?”

“Đúng vậy.”

Lục Tân gật đầu, đứng dậy nắm một góc bức màn, chuẩn bị giật ra.

Bích Hổ lập tức thay đổi sắc mặt, lùi về phía sau một bước, còn vẻ mặt Hàn Băng thì lập tức trở nên nghiêm túc, mím chặt môi.

Lục Tân đột nhiên nhớ ra một thứ, anh đứng dậy cầm lấy bộ phòng hộ nằm trong góc tường lên, đưa tới trước mặt Hàn Băng, nói: “Tuy rằng có tôi ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện, nhưng mà xuất phát từ cẩn thận, tôi lấy cho cô một bộ đồ phòng hộ từ chỗ đó, cô thay ra trước đi.”

“Hả?”

Hàn Băng ngẩn người mất một lúc, nhìn Lục Tân với vẻ bất ngờ.

Lục Tân nhìn vào mắt cô ấy, cười nói: “Rất nặng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận